LÂM NGUYỆT

Phần 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

1.

Linh khí trong toàn bộ Thiên Diễn Tông đang giảm xuống với tốc độ kinh người.

Vô số đệ tử đang bế quan bị kinh động tỉnh giấc, khí tức hỗn loạn, thậm chí có người còn phun ra một ngụm m á u tại chỗ.

Từ chủ phong truyền đến vài tiếng gầm giận dữ, là của các trưởng lão trong tông môn.

Ngọc giản truyền âm của Lục Thành Phong gần như bay tới ngay lập tức, bị ta dùng pháp lực chặn ngoài cửa, rung lên điên cuồng.

Ta mặc kệ.

Mãi cho đến khi sợi khói xanh cuối cùng trong lư hương tan hết.

Ta mới giải trừ cấm chế, để ngọc giản bay vào.

「Lâm Nguyệt! Ngươi điên rồi sao!」

「Ai cho phép ngươi đóng Tụ Linh Đại Trận! Ngươi gánh nổi trách nhiệm không?」

 Tiếng gầm của Lục Thành Phong làm ngọc giản rung lên ong ong.

「Ta đã nói, ta muốn Cửu Linh Thảo của ta.」

「Chỉ vì một gốc cỏ cỏn con mà ngươi định hủy đi nền tảng của tông môn ư?」 

Hắn giận dữ chất vấn.

「Tụ Linh Trận là do ta dựng nên.」

「Phần lõi của trận pháp, dùng thủ pháp độc môn của ta.」

「Đồ của ta, ngươi có thể lấy đi cho người khác sao?」

「Trận pháp của ta, ta tự nhiên có thể thu về bất cứ lúc nào.」

Ta ngừng một lát rồi nói thêm.

「Một nén hương đã qua rồi. Bây giờ, ta cho ngươi nửa nén hương, tự mình mang nó đến đây cho ta.」

Đầu bên kia ngọc giản hoàn toàn im lặng.

Một lát sau, bên ngoài động phủ vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Là Lục Thành Phong.

Sắc mặt hắn tái mét đứng ở cửa, tay bưng một chiếc hộp ngọc.

「Bây giờ, ngươi có thể khởi động lại đại trận rồi chứ?」

 Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Ta nhận lấy hộp ngọc, mở ra xem.

Linh khí của Cửu Linh Thảo đã tiêu tán gần ba phần.

Ba trăm năm tâm huyết, phút chốc tan thành mây khói.

Tim ta nhói lên một cái.

Ta đóng nắp hộp, phất tay.

Trên bầu trời tông môn, linh khí đang ngưng trệ lại bắt đầu lưu chuyển chậm rãi, chỉ là đã loãng hơn trước rất nhiều.

Lục Thành Phong thấy vậy, hừ lạnh một tiếng rồi quay người định rời đi.

「Đứng lại.」 Ta gọi hắn.

Hắn mất kiên nhẫn quay đầu lại: 「Ngươi còn muốn thế nào nữa?」

「Chuyện này, chưa xong đâu.」

Ta xoay người, đi về phía sâu trong tông môn.

Phòng luyện đan chuyên dụng của Lục Thành Phong.

Nơi mà hắn trân quý nhất.

Cửa phòng đan có cấm chế do chính tay hắn bố trí, nhưng ta chỉ liếc một cái đã tìm ra sơ hở.

Ta tiện tay đánh ra một đạo pháp quyết, cấm chế lặng lẽ mở ra một lối vào.

Ta đẩy cửa bước vào.

Giữa phòng đan là chiếc 「Tử Dương Bảo Lô」 mà hắn vẫn khoe khoang rằng có thể tăng tỷ lệ thành đan lên ba phần.

Hắn đã vô số lần khoe khoang về chiếc lò luyện đan này trước mặt ta.

Trong một lần giúp hắn bảo trì lò đan, ta đã để lại một ấn ký dưới đáy lò, một nước cờ phòng khi có sự cố.

Bây giờ, sự cố đã đến.

Ta vươn ngón tay, chỉ về phía lò đan, điểm nhẹ một cái.

Ta kích hoạt ấn ký đó.

Hỏa linh lực bên trong lò đan tức khắc bạo động.

「ẦM——!」

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Tử Dương Bảo Lô nổ tung thành vô số mảnh vụn.

Hỏa linh khí cuồng bạo cày nát cả phòng luyện đan.

Ta lấy ngọc giản truyền âm ra, bình tĩnh gửi cho hắn một câu.

「Đây là bài học cho ngươi.」

「Đồ của ta, ngươi không có tư cách tự ý quyết định thay ta.」

「Không có lần sau.」

Ta và hắn từng là cặp đạo lữ khiến bao người trong tông môn ngưỡng mộ.

Hắn là con trai của tông chủ.

Ta là thủ tịch luyện đan sư.

Chúng ta từng cùng nhau xông vào Vạn Yêu Cốc, từng trao cả lưng mình cho đối phương ở Cửu U Bí Cảnh.

Ta đã từng nghĩ rằng tình cảm đó, không gì có thể phá vỡ.

Cho đến khi Cố Thanh xuất hiện.

Một kẻ được gọi là 「Thiên sinh đạo thể」.

Sự tin tưởng mấy trăm năm của chúng ta, cứ thế vỡ tan.

LÂM NGUYỆT

Phần 1

Chương trước
Chương sau