"Ta sẽ không cưới một nữ nhân không giữ phụ đức như ngươi đâu, ngươi c.h.ế.t tâm đi."
Ngoài cổng huyện học, một quyển sách ném về phía ta.
Sách vở đắt tiền, ta theo bản năng đưa tay đón lấy, mới tránh cho quyển sách không bị dính bụi.
Dù ta xưa nay luôn chú trọng tu thân dưỡng tính, hành động của người trước mắt cũng khiến mặt mày ta lạnh đi.
Kim Ngư tức giận, định tiến lên chất vấn, nhưng bị ta ngăn lại.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng b.ắ.n tới tràn ngập sự châm chọc như xem kịch vui, dường như việc ta bị làm nhục giữa phố rất hợp ý bọn họ.
Giống như khi Trần Hành mới cưới ta, cầm tiền của ta đi mua vui ở kỹ viện, bọn họ cũng chỉ nói ta không có năng lực, không quản được trượng phu.
Sau này Trần Hành bị ta tống vào đại lao, bọn họ lại chửi rủa ta là độc phụ không biết xấu hổ.
Dù ta làm việc gì, đều là lỗi của ta.
Nhưng lại quên rằng, nếu không có ta tài trợ cho huyện học nghèo đến mức không có mấy quyển sách này, liệu bây giờ những học sinh này có thể yên tâm đọc sách hay không vẫn còn là điều chưa biết.
Nếu không phải Lý phu tử sớm gửi thư, nói có học sinh nhất định muốn gặp mặt ta để tạ ơn, ta cũng sẽ không bỏ những tảng băng trong nhà, đứng dưới trời nắng nóng ở cổng huyện học này.
Để bị làm nhục như vậy.
Ta đưa mắt nhìn vị phu tử huyện học đứng bên cạnh, có chút quen mặt.
Mang máng nhớ, khi ấy xin huyện học đồng ý cho nữ tử nhập học, cũng chính ông ta là người lớn tiếng phản đối dữ dội nhất.
"Lý phu tử, ngươi đây là có ý gì?"
---
"Ngươi xem, lại là quả phụ Lê gia."
Tiếng xì xào trong đám đông, những lời đó không sót một chữ nào lọt vào tai ta.
Ta vẫn giữ nụ cười cực kỳ tốt, nhưng tay lại siết chặt tấm khăn.
"Lần trước thấy nàng ta ở bến thuyền ve vãn tên tiểu tử bán cá, lần này gan to tày trời, lại dám nhắm vào thư sinh trong huyện chúng ta!"
"Dựa vào mấy đồng tiền bẩn thỉu, nói là hầu hạ nhà quyền quý trở về, ai biết hầu hạ kiểu gì."
"Còn không biết tiền này kiếm được bằng cách nào nữa..." Ta chỉ chờ lời giải thích của Lý phu tử, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua, mà mấy học sinh phía sau ông ta, ai nấy đều mặt mày phẫn nộ.
Cứ như những thứ bọn họ ăn uống đều không phải do ta bỏ tiền ra, buồn cười cực kỳ.
"Lê nương tử, ngươi cũng thấy rồi đấy, huyện học bọn ta toàn là những thư sinh có chí lớn."
Lý phu tử bất thường ưỡn thẳng lưng, một tay vuốt râu, ánh mắt nhìn ta cũng đầy khinh bỉ.
"Sơn trưởng bị ngươi mê hoặc thì thôi, nay sơn trưởng không có ở đây, ta liền phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ học sinh, như ngươi đây..."
Nói rồi, ánh mắt sắc sảo từ đầu đến chân đánh giá ta một lượt, cười khẩy một tiếng, định mở lời, nhưng lời nói đã bị tên thư sinh vừa nãy giành lấy.
"Lý phu tử sư đức cao thượng, học sinh không dám quên ơn!"
"Huyện học là nơi thư hương, lẽ nào lại để mùi tiền thối nát vấy bẩn!"
Lời nói khó nghe, đặt vào người thường thì có lẽ không ổn, nhưng ta ở huyện lại mang tiếng xấu, ai mắng ta, đó đều là ý nguyện của số đông.
Lời này nói ra, người phía sau ta đã sớm không kìm được.
Ta cũng bật cười thành tiếng.
Những người quen ta đều biết, Lê cô cô bên cạnh Nữ Đế bệ hạ, vui giận không lộ ra mặt.
Nếu có cảm xúc gì bất thường, đó đều là có người sắp gặp xui xẻo.
Tiếc rằng ở huyện Nghĩa An này, ta chỉ là một quả phụ bị người người chửi rủa.
"Nếu đã như vậy, vậy sau này ta sẽ không đến nữa."
---
Một đám người lộ vẻ mừng rỡ, Lý phu tử càng như con gà chọi thắng trận, ngẩng cao đầu.
Ngay sau đó, liền bị lời nói của ta đánh cho mặt mày xám xịt.
"Hữu Đức Hữu Tài, đi, dọn đồ của chúng ta về!"
Có thể ở huyện Nghĩa An bị người người khinh bỉ mà không ai dám trêu chọc, phần lớn nguyên nhân là do những người đánh thuê trong phủ ta.
Họ chỉ biết gia đinh ai nấy cũng giỏi đánh đấm, vóc dáng cao lớn.
Nhưng không biết, võ nghệ của họ, có thể sánh ngang với hộ vệ của các thế gia quan lại trong kinh.
Nghe lời này của ta, Kim Ngư cũng phấn khích, đắc ý dẫn gia đinh xông vào cổng huyện học.
Đám đông vây xem nhất thời im lặng.
Lý phu tử và mấy học sinh ban nãy còn đắc ý dạt dào, mặt đỏ bừng muốn ngăn cản.
Nhưng nhìn thân hình vạm vỡ dưới lớp áo của gia đinh, lại chùn bước không dám tiến lên.