Trong phòng nhất thời im lặng, dù đặt không ít tảng băng, ta vẫn nhận thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Đỗ Sương Nồng.
Lâu sau, cho đến khi Thanh Tư không ngồi yên được nữa, ta mới mở lời.
"Nay Bệ hạ đang đẩy mạnh việc nữ tử tham gia khoa cử, nếu ngươi muốn thi, có thể thi ngay tại địa phương, chỉ là dân trấn Nghĩa An cổ hủ, ngươi khó có ngày ngẩng mặt lên được."
Thấy sắc mặt nàng ta hơi tái, liền biết những chuyện này nàng ta đã hiểu rõ, trong lòng cũng có thêm những suy tính riêng.
Không đợi nàng ta nói, ta tự mình nói tiếp.
"Ta từng nghe danh ngươi, đã khai sáng cho không ít trẻ con, nghĩ rằng học vấn cũng không tệ, ngươi muốn thi khoa cử, ta có đường lối."
“Chỉ là, có điều kiện."
Đỗ Sương Nồng hầu như không nghĩ ngợi gì liền dập đầu hai cái, khiến ta càng thêm hài lòng, Thanh Tư càng nháy mắt làm ra vẻ tranh công.
Cuộc đối thoại này không kéo dài lâu, ngoài mấy người trong phòng, cũng không có người thứ năm nào biết đến.
Chỉ là người ở huyện Nghĩa An nhìn thấy, nữ phu tử có chút tiếng tăm ở trấn bên cạnh, từ cửa sau Lê gia ra, cưỡi một con ngựa nhanh, đi không biết về đâu.
Dần dần, có lời đồn, nói quả phụ Lê gia ghen tỵ với nhan sắc của nữ phu tử, nên đã ép người ta rời đi.
Chỉ là lời đồn vừa nổi lên giây phút sau đã bị một tin tức khác thay thế:
"Lê nương tử đã ra thông báo, sẽ mở nữ học tại quý phủ, nữ tử được miễn phí nhập học!"
---
"Nữ tử đi học, chẳng phải là làm trái đạo trời hay sao!"
"Làm tổn hại đến hóa!"
Mặc dù tin tức đã được tung ra, nhưng không thấy có mấy phản ứng đáng kể.
Phần lớn là những người đứng xem, hóng chuyện.
Trong đó, những học sinh đứng đầu huyện học là người la hét dữ dội nhất.
Thậm chí, có người còn cố tình lẻn đến gần nhà vào nửa đêm, lén lút không biết làm gì.
Những ngày này, Hữu Tài đã bắt không ít người đưa đến nha môn.
Tri huyện vốn hòa nhã, lại như biến thành người khác, đã lạnh nhạt đi nhiều.
Chắc hẳn cũng bị ảnh hưởng bởi nữ học.
Huyện Nghĩa An không tính là nghèo khó, đời sống của dân chúng bên dưới cũng khá giả, trong đó không ít nữ nhi nhà phú hộ biết đọc biết viết.
Ngày thường đọc sách làm thơ đều là để thêm phần phong nhã, coi như một giai thoại đẹp.
Nhưng chưa từng có ai nghĩ đến việc gửi nữ nhi đi thi khoa cử.
Càng đừng nói đến những cô nương lớn lên ở nông thôn.
Họ thậm chí còn không có quyền lựa chọn, vẫn bị phụ mẫu mù quáng ép gả.
Cứ chờ người khác chủ động đến nương tựa cũng không phải là cách.
Thế là, ta liền sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong huyện, dẫn Kim Ngư và mấy gia đinh đi thăm các thôn làng lân cận.
Nghĩ bụng, là để xem liệu có thể thuyết phục được vài cô nương đi học hay không.
Khi còn nhỏ, ta cũng lớn lên ở huyện Nghĩa An.
Nếu không phải năm đó gặp nạn đói, bị gia đình đưa vào cung, thì nay e rằng đã lấy chồng, an phận giúp chồng dạy con rồi.
Dù biết nữ tử cũng có thể thi khoa cử, cũng sẽ không để ý.
Cho nên ta rất hiểu, chuyến đi này nhất định sẽ gặp khó khăn.
Chỉ là không ngờ, lại là từng nhà từng nhà nghe tin ta đến tuyên truyền nữ học, đều hận không thể tránh ta như tránh tà.
Liên tiếp đi thăm mấy ngày, không thu hoạch được chút nào.
Thậm chí còn bị cơn mưa lớn giữa mùa hè làm chậm bước chân.
Không còn cách nào, cả đoàn đành phải tìm trưởng thôn, mượn vài căn nhà để tạm trú.
Ban đầu, không ai để ý đến trận mưa lớn này.
Cứ nghĩ là mưa hè gấp gáp, chỉ vài ngày là tạnh.
Nhưng không ngờ, trận mưa này kéo dài nhiều ngày.
Những ngày này, cả làng trên xóm dưới đều ngừng công việc, đội áo tơi, sáng sớm ra đồng, tối muộn mới về, chỉ vì để tháo nước cho ruộng nương.
Cho đến khi tai ta nghe thấy ngày càng nhiều tiếng gà vịt trong thôn kêu bất thường.
Ta đột nhiên nhận ra sự bất an những ngày trước đến từ đâu.
---
"Cái gì! Nạn lũ lụt?"
Khi nói suy đoán của mình cho lý chính nghe, theo lẽ thường ông ta đã không tin.
Nghe lời ta, ban đầu ông ta nhíu mày, nhìn thấy đám gia đinh cao lớn của ta, lại cố gắng kiềm chế tính khí.
"Lê nương tử, lão phu biết ngươi đọc sách, nhưng thôn chúng ta còn có cả tú tài công, cũng không thấy bọn họ chỉ vì trời mưa mấy trận mà nói bừa gì về nạn lũ lụt."
"Ta biết trên thượng nguồn con sông này của thôn có đập nước được xây dựng, nhưng đã lâu năm không được sửa chữa, khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Ta còn muốn giải thích, lý chính đã mất kiên nhẫn, tùy tiện tìm cớ bỏ đi.
Nhìn thấy vô số người cắm cúi tháo nước trong ruộng ngoài kia, ta cũng nhận ra suy đoán của mình quá vội vàng.
Chỉ là nạn lũ lụt không phải chuyện nhỏ, nếu ta đoán sai thì không sao, nhưng nếu quả thực là thiên tai, thì mấy thôn làng nằm ở hạ lưu này, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Cô nương..."
Kim Ngư có chút lo lắng, hiển nhiên cũng có chút không biết phải làm sao.
Theo tiếng tăm của ta ở huyện Nghĩa An, nếu lần này ta phán đoán sai, ảnh hưởng đến mùa màng năm nay, thì ta cũng không thể ở lại huyện Nghĩa An nữa, chứ đừng nói đến việc mở nữ học.
"Chúng ta đi thôi."
Mưa như trút nước, bánh xe lăn nhanh, chạy trên con đường nhỏ nông thôn, cuốn lên từng trận bùn đất.
Đợi đến khi xe ngựa vượt qua sông, đi dọc theo bờ sông lên thượng nguồn, ngay cả Hữu Tài vốn kiệm lời cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh!