Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 18

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

*Bà chủ nào lại bắt khách tự đi rửa bát chứ!*

Triệu Côn Minh dắt vợ lên xe, không thèm ngoảnh đầu lại mà vứt lại một câu: “Tiểu Dương, rửa bát cho sạch vào.”

Triệu Dương trơ mắt nhìn anh cả và chị dâu nhanh gọn lên xe, đến cả cửa kính cũng không thèm hạ xuống một li.

“Để con giúp anh Tiểu Dương rót nước rửa bát.” Đoàn Đoàn nhiệt tình chạy đi lấy một chai nước rửa bát nhỏ trong tủ ra, đổ vào chiếc chậu nhựa.

Triệu Dương ở nhà còn chưa bao giờ phải rửa bát, thế nên Đoàn Đoàn đứng bên cạnh lo lắng đến nhăn cả mặt, dặn dò: “Anh Tiểu Dương, anh cẩn thận kẻo làm vỡ tô của mẹ em đấy.”

Tô dính nước rửa bát nên cầm rất trơn.

Triệu Dương vốn là người mau mồm mau miệng, thấy Phó Vãn đang xé một gói mì khác để pha nước nóng, anh ta lại lân la bắt chuyện: “Cô Phó này, tôi cho cô một lời khuyên chân thành nhé. Nếu cô muốn mở quán thì thật sự đừng mở ở đây, tôi nghi chỗ này xui xẻo lắm.”

Triệu Dương cảm thấy mình đang nói chuyện này trước mặt một đại sư phong thủy, à không, một đầu bếp lớn, có hơi múa rìu qua mắt thợ, nhưng vẫn nói tiếp: “ Tôi nói thật cho cô biết nhé, dạo trước thằng bạn thân của tôi với tôi cùng đến Phúc Mãn Lâu để giành suất ăn, kết quả là nó bị tai nạn xe ngay dưới gốc hòe già này đấy.”

“Nhớ lại chuyện lúc đó, Triệu Dương vẫn còn thấy rùng mình, anh ta vừa thở dài vừa nói: “Đầu xe của người anh em tôi bị đ.â.m nát bét, chưa đến ba mươi giây đã bốc cháy ngùn ngụt.”

Lúc đó tình hình nguy cấp lắm. Xe của Triệu Dương đi ngay phía sau, thấy có chuyện là anh ấy lập tức nhảy xuống ngay, cùng mấy người qua đường liều mạng kéo người anh em m.á.u me be bét của mình ra khỏi ghế lái. Mọi người vừa kéo cậu ấy ra thì chiếc xe đã bùng cháy dữ dội.

Giọng Triệu Dương chùng xuống: “Giờ người anh em của tôi vẫn còn nằm trong bệnh viện, chưa tỉnh lại.”

“Cái khu phố ẩm thực ngay bên cạnh đây vốn dĩ đã định khai trương, nhưng cũng vì chuyện này mà phải dời lịch đến tận cuối năm nay đấy!”

Triệu Dương nhúng chiếc bát vào chậu nước tráng lại lần nữa, rồi hạ giọng một cách bí ẩn: “Sau này tôi có đi tìm hiểu, đầu con hẻm này xảy ra đến bảy, tám vụ tai nạn xe rồi, ai nấy đều không c.h.ế.t thì cũng bị thương nặng.”

Thật là xui xẻo hết sức!

“Hu hu hu, Triệu Dương, là tôi đây, là tôi đây mà, cậu nhìn tôi đi!”

Đoàn Đoàn vô thức liếc nhìn ông anh mặt đầy m.á.u đang sốt ruột đi vòng quanh Triệu Dương.

Anh chàng mặt đầy m.á.u đưa tay ra định tóm lấy vai Triệu Dương, nhưng bàn tay lại xuyên thẳng qua không khí. Anh ta càng thêm đau khổ: “Lại không chạm vào được, lẽ nào... mình c.h.ế.t thật rồi sao?”

“Triệu Dương, ba mẹ tôi thế nào rồi? Mẹ tôi có phải đã khóc đến c.h.ế.t đi sống lại không?”

Anh chàng mặt đầy m.á.u liếc nhìn Phó Vãn đang bình thản úp mì, rồi vừa tức vừa bất lực phàn nàn với Triệu Dương, mặc kệ cậu bạn có nghe thấy hay không: “Triệu Dương ơi là Triệu Dương, cậu ngốc thì cũng ngốc vừa thôi chứ, sao lại để một bà thầy bói rởm lừa bịp thế này?”

Đại sư cái con khỉ! Nếu thật sự là đại sư, sao lại không nhìn thấy mình chứ?

Ban nãy Tiết Định Khôn cứ nhìn chằm chằm vào Phó Vãn, thậm chí còn thử lại gần cô, kết quả là cô chẳng có phản ứng gì.

À, phải rồi, người ta gọi cô là “cô đầu bếp” chứ có phải đại sư đâu. Xem ra cô ta cũng biết thân biết phận đấy chứ.

Đoàn Đoàn lập tức thấy hơi bực mình, đôi mắt tròn xoe như quả nho của cậu bé bỗng trợn trừng lên.

Cậu bé ghét ông anh ở bẩn này! Đã không chịu lau sạch m.á.u trên mặt thì chớ, lại còn dám nói xấu mẹ ngay trước mặt cậu!

Tiết Định Khôn chú ý tới ánh mắt của Đoàn Đoàn, hắn ta lập tức sáp lại gần, khuôn mặt m.á.u thịt lẫn lộn gần như muốn dán sát vào mặt cậu bé, giọng nói mang theo sự hưng phấn không chắc chắn: “Nhóc con, có phải ban nãy nhóc lại nhìn tôi không?”

“Cậu bé ơi, có phải cháu nhìn thấy chú không? Có phải không?!”

Đoàn Đoàn vội vàng cúi đầu, có chút hoảng loạn.

Không phải con ma nào cũng là một đứa trẻ ngoan như Thu Thu.

Đoàn Đoàn biết có những con ma là người xấu, chúng nó còn ăn thịt người nữa. Có mấy cô chú ma còn định ăn thịt cậu, may mà có Thu Thu giúp đỡ.

Thế nên Đoàn Đoàn đã học được cách khôn ngoan hơn, cứ gặp mấy con ma lạ là cậu lại giả vờ không nhìn thấy.

Thấy Đoàn Đoàn cúi đầu, Tiết Định Khôn lại càng khẳng định chắc nịch: “Cháu thật sự thấy được tôi!”

Tiết Định Khôn nói năng có chút lộn xộn: “Cậu bé ơi, giúp chú với, chú không hiểu sao mình cứ luẩn quẩn mãi dưới gốc hòe này, không đi đâu được cả.”

“Mẹ ơi, con muốn về nhà.” Đoàn Đoàn sợ hãi, vội chạy đến bên chân Phó Vãn, lí nhí nói.

Triệu Dương đã rửa bát xong, đang lau khô tay, nghe vậy cũng nói hùa theo: “Trẻ con thì nên đi ngủ sớm một chút.”

Phó Vãn xoa đầu Đoàn Đoàn, dịu dàng trấn an: “Đừng vội, mình về nhà ngay đây.”

Triệu Dương lấy điện thoại ra, hơi ngượng ngùng đưa tới: “Cô chủ Phó, không biết tôi có thể xin WeChat của cô không? Để sau này tiện liên lạc.”

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 18