Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 39

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bà Tiết nói thêm: “Em cũng nhờ bạn bè mời được một vị thiên sư rồi, nghe nói là thiên sư riêng của nhà họ Đàm đấy!”

Chuyện nhà họ Đàm có một vị thiên sư riêng thì rất nhiều người trong giới thượng lưu đều biết. Hễ ai phải cạnh tranh với nhà họ Đàm thì y như rằng bên gặp may mắn luôn là họ, vận khí tốt đến mức khó tin.

Nghe đồn, ngay cả nhà họ Thẩm cũng từng có ý lôi kéo vị Trần thiên sư này về, nhưng ông ấy lại trung thành tuyệt đối, mặc cho người khác trả giá cao đến đâu cũng không hề lay chuyển. Có điều, thi thoảng ông ấy cũng nhận việc bên ngoài để kiếm thêm thu nhập.

Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông ta có mái tóc dài ngang vai, một chòm râu đen và đôi mắt xếch hẹp dài trông vô cùng tinh ranh. “Là ở đây phải không?”

Bà Tiết vội hỏi: “Là Trần thiên sư phải không ạ?”

Thấy người đó gật đầu, bà Tiết không khỏi giật mình. Bà nhớ rõ mình chưa hề nói cho ông ta biết số phòng bệnh của họ.

Bà Tiết vội mời ông ta vào phòng bệnh VIP. Vị Trần thiên sư chỉ liếc qua Tiết Định Khôn đang nằm trên giường, rồi ánh mắt nhanh chóng dời sang túi áo của ông Tiết.

Bất chợt, ông ta hừ lạnh một tiếng, rồi phất tay áo, tức tối định bỏ đi.

Vợ chồng ông Tiết ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, vội vàng đuổi theo: “Trần thiên sư, ngài... ngài sao vậy ạ?”

Trần thiên sư lạnh lùng đáp: “Ông bà Tiết đây e là không hiểu quy tắc trong giới của chúng tôi rồi. Đã tìm người khác, sao còn phải tìm đến tôi?”

Hai vợ chồng kinh hãi tột độ. Vị Trần thiên sư này... lại có thể nhìn ra ông Tiết đã tìm đến cô đầu bếp họ Phó kia sao?”

“Chà, vị này xem ra cũng có bản lĩnh thật.

Bà Tiết vội vàng nói: “Trần thiên sư xin đừng trách, chúng tôi cũng chỉ vì quá lo cho con trai thôi. Ngài xem có cách nào giúp Định Khôn nhà tôi được không ạ?”

Ông Tiết vẫn giữ thái độ hoài nghi với vị Trần thiên sư trước mặt. Thời buổi này, lừa đảo có ít đâu.

Nhưng đầu bếp Phó thì khác, tối qua chính mắt ông đã thấy linh hồn yếu ớt của Định Khôn, còn được chứng kiến thủ pháp thần kỳ của cô Phó Vãn.

Trần thiên sư dường như đọc được suy nghĩ của ông Tiết, hắn cười khẩy: “Chỉ là một nữ Huyền Tu nhỏ bé mới vào nghề thôi mà. Hai vị muốn thấy hồn phách của cậu nhà thì có gì khó?”

Trần thiên sư bảo bà Tiết tắt hết đèn trong phòng bệnh rồi kéo rèm lại. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Trần thiên sư đan hai tay vào nhau, bắt một vài ấn quyết kỳ lạ giữa không trung, liền thấy một bóng ảnh xám xịt mờ ảo hiện ra trước mặt hai vợ chồng.

Tiết Định Khôn đứng ngây dại ở đó.

Bà Tiết không thể tin vào mắt mình, bà lao tới, nức nở gào lên: “Định Khôn, con của mẹ!”

Giống hệt ông Tiết đêm qua, bà Tiết giờ đây tin tưởng không chút nghi ngờ, tha thiết van nài: “Đại sư, Trần đại sư, ngài nhất định phải giúp Định Khôn, tôi xin ngài! Ngài muốn gì chúng tôi cũng đều đáp ứng.”

Khi Trần thiên sư phất tay lần nữa, bóng ảnh của Tiết Định Khôn liền biến mất.

Ông Tiết lại cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, vì bóng ảnh này không hề bê bết m.á.u như hình ảnh ông thấy đêm qua. Nhưng dù sao, đó đúng là dáng vẻ của con trai ông, ông không thể nhầm được.

Trần thiên sư lại chậm rãi nói, giọng điệu khoan thai: “Nữ Huyền Tu kia đạo hạnh tuy còn nông cạn nhưng đúng là có chút tu vi, là một hạt giống tốt.”

Nếu vị Trần thiên sư này vừa đến đã nói đầu bếp Phó là kẻ lừa đảo, có lẽ ông Tiết sẽ chẳng tin. Nhưng nghe cái giọng bề trên dạy dỗ hậu bối của hắn, ông lại có chút d.a.o động.

Ông Tiết kinh ngạc, chẳng lẽ mình lại may mắn gặp được hai vị thiên sư có bản lĩnh thật sự?

“Cô ta có đưa cho ông thứ gì không?”

Nghe vậy, ông Tiết có chút do dự. Bà Tiết ở bên cạnh huých tay chồng, sốt ruột giục: “Anh còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Bản lĩnh của người này rõ ràng cao hơn mà.”

Chuyện này cũng giống như đến bệnh viện y học cổ truyền khám bệnh, bệnh nhân thường có xu hướng tin tưởng các vị lương y lớn tuổi hơn là những thầy thuốc trẻ. Người ta nhiều hơn mình mấy chục năm tu luyện, lẽ nào kinh nghiệm và đạo hạnh đó lại không hơn một người trẻ tuổi hay sao?

Ông Tiết đắn đo một lúc rồi lấy từ trong túi ra một hình nhân bằng giấy màu đỏ được bọc trong mảnh vải đen, nói: “Cô ấy dặn tôi, đúng vào thời điểm Định Khôn gặp tai nạn, hãy đặt hình nhân này lên n.g.ự.c nó, chưa đầy một tiếng sau hồn phách sẽ quay về thân xác và tỉnh lại.”

Trong mắt Trần thiên sư lóe lên một tia sáng sắc lẹm rồi nhanh chóng biến mất. Vẻ mặt hắn lộ ra nét cười cợt của bậc tiền bối nhìn hậu bối, lắc đầu nói: “Suy cho cùng vẫn là đạo hạnh nông cạn. Cần gì phải đợi đến đúng thời điểm xảy ra tai nạn chứ?”

“Hồn phách ở bên ngoài quá lâu, linh thể sẽ suy yếu, dù có tỉnh lại cũng sẽ tổn thương đến thần trí. Sao có thể chờ đợi được?”

Bây giờ còn cách ba giờ chiều vài tiếng đồng hồ nữa. Hồn phách ở bên ngoài thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm. Là cha là mẹ, nào có ai muốn con mình phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào.

Những lời này tối qua Phó Vãn cũng đã nói, linh hồn không thể lìa khỏi xác quá lâu. Câu nói ấy lập tức đánh trúng vào nỗi lòng của vợ chồng ông Tiết.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 39