Cuối cùng, ông ta gần như gào lên đến khản cả giọng: “Mau đi tìm Phó Vãn!”
“Thu Thu, từ hôm nay trở đi con phải làm một đứa trẻ ngoan nhé.” Vừa đi bán hàng về, Đoàn Đoàn liền bò rạp xuống sàn nhà, mặt mày vô cùng nghiêm túc, nói với cái bóng nhỏ màu xám dưới gầm giường.
Đoàn Đoàn vẫn luôn nghĩ mẹ không nhìn thấy mấy con quỷ đó, hóa ra mẹ vẫn luôn thấy hết! Vậy nên mẹ cũng biết trong nhà ngoài cậu ra còn có một bạn tên Thu Thu nữa. Đoàn Đoàn lập tức cảm thấy vô cùng khâm phục Phó Vãn, hóa ra mẹ còn giả vờ không thấy quỷ giỏi hơn cả cậu, cậu phải học tập mẹ mới được.
Thu Thu co ro dưới gầm giường, chẳng thèm để tâm. Cánh tay nhỏ của nó, trông như bị xé rời rồi chắp vá lại một cách cẩu thả, đang níu lấy một con thỏ bông màu hồng. “Bé ngoan, thỏ ngoan.”
Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhìn con thỏ bông màu hồng, đăm chiêu suy nghĩ, chẳng mấy chốc khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe của cậu bé đã lộ vẻ kinh ngạc: “Thu Thu, đây là con thỏ bông của Đóa Đóa mà, dạo này bạn ấy cứ tìm nó mãi, sao nó lại ở chỗ cậu?”
Đoàn Đoàn biết rõ, để tìm con thỏ bông này mà Đóa Đóa đã khóc mấy trận liền.
Đóa Đóa còn vừa khóc vừa kể với cậu rằng đây là món quà mẹ tặng bạn ấy. Nếu không tìm thấy nó, sau này mẹ sẽ không thương bạn ấy nữa, sẽ không đến thăm bạn ấy nữa.
Đoàn Đoàn thử đặt mình vào hoàn cảnh của bạn, nếu mẹ cũng tặng quà cho cậu, cậu chắc chắn sẽ không muốn làm mất món quà đó.
Thu Thu đột nhiên ôm chặt con thỏ bông, đôi mắt đen ngòm không có con ngươi nhìn thẳng vào Đoàn Đoàn, giọng nói có phần hung tợn: “Con thỏ, của tớ, là của tớ!”
Chỉ trong thoáng chốc, oán khí đã bao trùm cả căn phòng ngủ nhỏ, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống đột ngột.
Đoàn Đoàn không nhịn được phải xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình. Cậu bé dứt khoát chui cả người vào gầm giường, định lôi Thu Thu ra ngoài.
Thế nhưng, cậu bé nhận ra mình chỉ kéo được một đoạn cánh tay. Ngoảnh lại thì thấy một Thu Thu không tay đang ôm con thỏ bông, rúc trong gầm giường cười khà khà với cậu.”
“Đoàn Đoàn rất kiên nhẫn. Cậu bé lúi húi chui xuống gầm giường, lôi từng bộ phận của Thu Thu – tay, chân, mấy khúc thân rời rạc và cả cái đầu – ra rồi tỉ mỉ khâu chúng lại với nhau.
Xong xuôi, Đoàn Đoàn quệt mồ hôi trên trán, kéo con thỏ Thu Thu vào phòng tắm, dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu đi tắm đi! Mẹ chỉ thích những em bé ngoan ngoãn, sạch sẽ thôi.”
Đợi Thu Thu tắm xong, Đoàn Đoàn vừa mở cửa đã thấy m.á.u loãng lênh láng khắp phòng. Thu Thu đang ôm con thỏ ướt sũng, đứng nhìn cậu chằm chằm. Vệt m.á.u chưa kịp lau khô chảy từ đỉnh đầu xuống, len qua hốc mắt, trông như hai hàng lệ máu.
“…”
Nhìn cảnh tượng hỗn độn, Đoàn Đoàn có chút chột dạ. Cậu bé vội vàng dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ rồi cũng tắm qua một lượt cho mình.
Sau một hồi vật lộn như vậy, Đoàn Đoàn ngủ một giấc ngon lành, đến sáng hôm sau vẫn chưa chịu dậy.
Phó Vãn bước ra từ phòng ngủ, vừa hay đối mặt với Thu Thu đang ôm con thỏ đứng ở cửa phòng của Đoàn Đoàn. Cô chỉ lướt qua rồi dời tầm mắt, thong thả ngồi xuống bàn ăn.
Cô lấy điện thoại ra, lướt một ứng dụng mua sắm. Đêm qua cô đã đặt không ít thứ trên mạng.
Hệ thống Ẩm thực thấy vậy thì tấm tắc lấy làm lạ. Nó vốn tưởng ký chủ là người không màng vật chất, ai ngờ cũng thích tiêu tiền ra phết!
Phó Vãn điềm tĩnh, không phải trước đây cô không muốn tiêu, mà là vì đám người ở Thiên Cực Huyền Môn ai cũng nghèo rớt mồng tơi, có muốn cũng chẳng có tiền mà tiêu.
Tối qua cô vừa kiếm được 14.776 tệ từ chỗ cậu Tiết. Nếu là trước kia, dưới sự trói buộc của “Ngũ tệ tam khuyết” từ Thiên Đạo, trong túi cô có giữ lại được nhiều nhất cũng chỉ là 700 tệ.
Phó Vãn nhìn số dư năm chữ số trong ví WeChat, lòng dâng lên một cảm xúc sâu sắc.
Cô yêu nấu nướng.
Và nấu nướng giúp cô trở nên giàu có.
Hệ thống Ẩm thực c.h.ế.t lặng: “…”
Ký chủ ngày nào cũng bán mì gói cho khách mà dám mạnh miệng nói mình yêu nấu nướng, đúng là chuyện quỷ quái!
Hệ thống Ẩm thực bèn nhắc nhở: Ký chủ, nhiệm vụ của cô vẫn chưa hoàn thành.”
Nhiệm vụ lần này yêu cầu nhận được lời khen từ năm vị khách, hiện vẫn còn thiếu một người.
Nghe vậy, Phó Vãn vươn ngón tay thon dài ra bấm đốt tính toán, vẻ mặt bình tĩnh bỗng gợn lên một tia sóng nhỏ.
Quả nhiên, đã xảy ra sự cố.
Khóe môi Phó Vãn khẽ cong lên: “Tối qua lấy của cậu ta 8888 tệ một bát mì vẫn còn là quá rẻ.”
Hệ thống Ẩm thực: “Nói tiếng người đi?”
Căn nhà thuê này đối với Phó Vãn chỉ là một nơi ở tạm, nhưng bên cạnh cô còn có một đứa trẻ.
Phó Vãn đặt mua một vài vật dụng cơ bản trên mạng, tiện thể mua thêm cho Đoàn Đoàn hai bộ chăn gối mùa hè.
Những món đồ này được giao từ nơi khác đến nên phải mất hai, ba ngày mới nhận được, nhưng đồ mua trong cùng thành phố thì có thể giao ngay lập tức.