Trong nháy mắt, chút thương cảm vì thấy bà lão đáng thương bị “áp bức” của Triệu Dương đã bay đi đâu mất.
Hòe thụ tinh bĩu môi: “Là ta thì sao nào? Bà là mẹ của Tiểu Tiết à? Vậy thì chính là mẹ chồng của ta rồi.”
“Con chào mẹ chồng.”
Tề Tú Lan tức đến xây xẩm mặt mày: “Ngươi... ngươi đừng có gọi bậy!”
Cả đời này Tề Tú Lan cũng không thể ngờ có ngày mình lại bị một bà lão bảy, tám mươi tuổi gọi là mẹ chồng!
Những người khác muốn cười mà không cười nổi, chỉ biết dành cho nhà họ Tiết một sự đồng cảm sâu sắc.
Mới ban nãy, anh chàng giao cơm hộp đã phải làm cha của quỷ hỷ.
Bây giờ thì đến lượt vợ chồng chủ tịch Tiết phải làm bố mẹ chồng của tinh quái.
Tiết Quốc Thịnh cũng tức đến run người, ông vội nhìn sang Phó Vãn cầu cứu: “Cô Phó, tôi đã điều tra rồi, gần đây xảy ra bảy tám vụ trẻ em tử vong bất thường, rất có thể là do cây hòe này gây ra.”
Bà lão hòe thụ tinh tức đến nhảy cẫng lên, còn dậm chân bình bịch: “Không phải ta làm mà! Các người oan cho ta quá!”
“Đàm Nguyệt Nhi nhìn mà rùng cả mình, lạnh hết cả sống lưng. Một cô bé vị thành niên như nàng còn chẳng bao giờ làm mấy cái hành động uốn éo sến sẩm thế này.
Có làm hay không, đầu bếp Phó tất nhiên là biết rõ! Đừng hòng ai trốn thoát!
Phó Vãn cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, cô trầm giọng cất lời: “Chuyện này đúng là không liên quan nhiều đến hòe tinh.”
“ Nhưng, bảy tám vụ án trẻ em tử vong ở đây quả thật có liên quan đến bà ta.”
Phó Vãn lười biếng dựa vào cột đèn bên cạnh, thản nhiên nói: “Nói đi.”
Hòe tinh vừa bắt gặp ánh mắt bình thản của Phó Vãn, lòng bỗng hoảng hốt không yên.
Vị thiên sư bán thời gian này trông còn trẻ măng, chắc mới tu luyện chưa được bao năm. Ấy thế mà bà ta, một cây hòe tinh trăm năm tuổi, lại không hiểu sao không thể chịu nổi một ánh nhìn của cô gái trẻ này.
Đó là một nỗi sợ hãi trỗi lên từ sâu thẳm trong linh hồn.
Hòe tinh đành phải dùng chất giọng già nua, cung kính thưa: “Thưa đại sư, ngài cũng biết đấy, loài hòe chúng tôi thuộc tính thuần âm. Bản thân tôi tu luyện trăm năm nên tự nhiên mang theo âm khí nặng, mấy đứa trẻ đi ngang qua dễ bị ảnh hưởng, nhưng cùng lắm cũng chỉ ốm một trận rồi sẽ khỏi thôi.”
Bà ta ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Là có kẻ đã sống sờ sờ đoạt đi sinh hồn của bọn trẻ.”
Hồn phách ly thể quá lâu không về, người tự nhiên sẽ chết, từ đó mà thành án mạng.
Lý Mỹ Phượng nghe vậy thì kinh hãi thốt lên: “Kẻ nào mà lại độc ác đến thế? Đây không phải là đang hại c.h.ế.t con nít sao?”
Phó Vãn hỏi gọn lỏn: “Ai?”
Hòe tinh lắc đầu, giọng điệu õng ẹo đến khó tin: “ Tôi không biết đâu à, chỉ nghe người ta gọi là Quỷ Mẫu, còn đám nhóc thì gọi bà ta là mẹ Quỷ.”
Tề Tú Lan thở hổn hển chen vào: “Vậy tại sao bà lại câu hồn con trai tôi? Con tôi đâu phải trẻ con!”
Bà lão hòe tinh vênh mặt lên, lý sự cùn: “Tại nó đẹp trai chứ sao! Cái dáng vẻ nó lái xe làm tôi đẹp đến ngẩn ngơ! Tôi sống cả trăm năm rồi, tìm một anh chàng đẹp trai làm chồng mình thì có vấn đề gì à?”
Chỉ vì con trai bà đẹp trai ư? Tề Tú Lan sớm muộn gì cũng bị tức c.h.ế.t mất. Mấy con yêu quái này đầu óc có vấn đề hết cả rồi!
Bà tức đến toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mình ơi, tìm người đào tận gốc cái cây hòe già này đi, coi như là trừ hại cho dân. Nếu không sau này sẽ còn nhiều đứa trẻ c.h.ế.t oan vì con yêu quái này mất!”
Tất nhiên, trong lòng Tề Tú Lan vẫn có ý định trả thù cho con trai.
Những gia đình có con nhỏ ở quanh đây mà biết được nguyên do, chắc chắn cũng sẽ muốn xử lý cây hòe tinh này!
Dù cho hòe tinh này không chủ động tác quai tác quái, nhưng bản thân nó mang âm khí dễ dụ người đã là phạm vào điều cấm kỵ nhất rồi.
Thân mang vật báu chính là có tội!
Hòe tinh tủi thân sụt sùi: “Dựa vào đâu chứ? Đậu hũ thối có mùi thì mọi người không ăn nữa chắc? Nấm dại còn có độc đấy, các người không phải vẫn ăn sao? Tôi sinh ra đã mang âm khí thì là lỗi của tôi à?”
Mọi người im lặng. Nghe cũng có lý phết.
Bà lão hòe tinh khóc thút thít: “Dựa vào đâu mà đào tôi đi? Tôi không phục!”
“ Tôi sẽ xử lý,” Phó Vãn nhìn lướt qua để trấn an mọi người. “Bà đi rửa bát trước đi.”
Hòe tinh hừ hừ hai tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn lê từng bước chân tập tễnh ra chỗ vòi nước dưới ánh đèn đường của quán ăn để rửa bát.
Bà ta vừa làm vừa lải nhải: “Đại sư, đại sư ơi, cái ngài dùng lên người tôi có phải là thuật điều khiển con rối không? Ngài có thể dùng cho tôi thuật làm đẹp cấp mười không, tôi muốn xinh đẹp hơn một chút.”
“Rửa bát có làm hỏng da tay của tôi không? Tôi đeo găng tay được chứ? Hay là ngài ngắt hai chiếc lá hòe của tôi biến thành găng tay cho tôi dùng nhé?”
“Đại sư ơi, đại sư à, để ý tới tôi với chứ.”
Phó Vãn lạnh lùng ngắt lời: “Im miệng, bà ồn quá đấy.”