Đêm đã về khuya, cả tiểu khu Lục Sắc Giang Nam chìm vào giấc ngủ say.
Thang máy bỗng nhiên mở ra, nhưng bên trong không một bóng người.
Trong hành lang vắng lặng, ánh đèn trên trần tầng mười tám chớp tắt liên hồi, soi tỏ một bóng người màu tro đen đang thong thả tiến về phía cửa phòng số 04. Mỗi bước chân của nó đều mang theo mùi m.á.u tanh nồng đến gai người.
Ả nhìn chằm chằm cánh cửa sắt dày cộp sơn đen tuyền rồi nở một nụ cười tà dị. Áp sát mặt vào cửa, ả cất lên một giai điệu quái gở khiến người ta sởn tóc gáy: “Các con yêu, mẹ đến rồi, mẹ đến đón các con đây.”
Trong phòng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, ả nữ quỷ cười lên khằng khặc, “Ồ? Chơi trò trốn tìm với mẹ sao? Mẹ đến bắt các con đây, đứa nào bị bắt sẽ bị ăn thịt đấy nhé.”
Bước vào phòng 04, luồng âm khí yếu ớt trong sảnh khiến ả nữ quỷ khựng lại đôi chút.
Ngay lập tức, ả lao nhanh vào phòng ngủ. Căn phòng giờ chỉ còn trơ trọi một chiếc bàn cao màu đen, hũ tro cốt trên bàn đã biến mất không còn tăm hơi.
Một luồng âm khí nồng nặc tức thì bùng phát từ người ả, đôi mắt đỏ ngầu đầy oán độc quét khắp bốn phía.
Chạy mất rồi!
Bầy con quỷ của ả đã chạy mất rồi!
Trong chớp mắt, ả đã bám chặt lên tường như một con nhện đen khổng lồ. Cái mũi khịt khịt liên hồi tựa loài chó săn, nhanh chóng đánh hơi được mùi người sống.
Làm thế nào mà một người sống lại có thể mang bảy đứa quỷ nhi đi được? Lại còn im hơi lặng tiếng như vậy, đến mức ả không hề phát hiện ra.
Ả nữ quỷ giận dữ bò từ trên tường xuống, điên cuồng gầm lên những tiếng rít gào trong căn nhà ma không mấy rộng rãi: “Là ai? Là ai đã thả chúng mày đi? Tao sẽ xé xác chúng mày ra!”
Mọi kế hoạch đều tan thành mây khói.
Ả nhìn dòng chữ m.á.u ghi ngày tháng trên tường, nó như một lời chế nhạo cay độc dành cho ả!
Trong khi đó, ở một căn hộ cùng tòa, người hàng xóm đang say giấc nồng thì bị tiếng khóc của đứa con mới sinh đánh thức. Cặp vợ chồng trẻ loay hoay dỗ dành thế nào cũng không tài nào dỗ nổi.
Họ bất giác rùng mình, lẽ nào nơi này thật sự không sạch sẽ?
...
Đoàn Đoàn dụi mắt, gương mặt búng ra sữa có chút ngượng ngùng. Cậu bé nhìn Phó Vãn đang ngồi thiền trên sô pha, nhận ra lần nào mình cũng dậy muộn hơn mẹ.
Phó Vãn mở mắt, dịu dàng trấn an: “Trẻ con vốn ngủ nhiều hơn người lớn mà, con đi rửa mặt đi.”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh. Phó Vãn cũng đứng dậy, tiến về phía căn bếp trống không.
Nghe thấy tiếng động trong bếp, Đoàn Đoàn cầm bàn chải chạy ra, miệng còn dính vài vệt bọt kem, lí nhí hỏi: “Mẹ định nấu cơm ạ?”
Tối qua Phó Vãn đã nghiên cứu qua công thức cơm chiên mà hệ thống cung cấp, thấy cũng khá đơn giản.
Phó Vãn gật đầu: “Ừm.”
Số nguyên liệu mà hệ thống tặng, Phó Vãn định để dành cho Đoàn Đoàn ăn, còn mình sẽ dùng đồ mua ở chợ để tập nấu.
Đoàn Đoàn vui đến mức suýt nhảy cẫng lên. Điều này có phải nghĩa là cậu bé sắp được ăn cơm cùng mẹ rồi không?
Đoàn Đoàn ưỡn ngực, hùng hồn tuyên bố: “Con sẽ đi chợ mua thức ăn giúp mẹ.”
Phó Vãn mỉm cười: “Hay là bây giờ con ra mở cửa giúp mẹ nhé?”
Cô vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa vang lên. Đoàn Đoàn vội vàng súc miệng bằng nước trong chiếc cốc trẻ em, lau mặt bằng chiếc khăn in hoa nhí màu xanh rồi lon ton chạy ra mở cửa.
Triệu Dương mừng rỡ trong lòng, cuối cùng anh cũng gõ được cửa nhà đầu bếp Phó vào ban ngày.
Triệu Dương xách quà vào nhà, có trái cây, sữa hộp cho trẻ em và một ít giấy màu, bút sáp. Ngoài ra, anh còn lấy ra hai hộp giấy cứng đưa đến trước mặt Đoàn Đoàn: “Cái này là chị dâu anh gửi cho Đoàn Đoàn này.”
Đoàn Đoàn đang ngồi bên bàn ăn sáng, quanh miệng còn dính một vệt sữa. Cậu bé tò mò nhìn món quà: “Anh Tiểu Dương, đây là gì thế ạ?”
“Điện thoại và đồng hồ trẻ em,” Triệu Dương giúp cậu bé mở hộp, rồi nói thêm, “Đầu bếp Phó đừng nghĩ nhiều nhé, chỉ là món quà nhỏ cho cháu thôi.”
Phó Vãn liếc mắt nhìn qua, toàn là mẫu mới nhất hiện nay. Xã hội bây giờ không giống như trước kia, Phó Vãn cũng không phản đối việc Đoàn Đoàn sử dụng đồ điện tử, cùng lắm thì cô bật chế độ trẻ em cho cậu bé là được.
Thấy Phó Vãn gật đầu, Đoàn Đoàn mới vui vẻ nhận lấy, giọng nói non nớt hỏi: “Anh Tiểu Dương, có phải sau này Đoàn Đoàn có thể giúp mẹ thu hút khách hàng trên mạng không ạ?”
Đúng là thế thật.
Sau khi Đoàn Đoàn ăn sáng xong, Triệu Dương ngồi cạnh chỉ cậu bé cách dùng điện thoại và đồng hồ.
Đoàn Đoàn rất thông minh, học một lần là biết ngay.