“Sếp Phùng, đoạn video giám sát này đã được bộ phận chuyên môn giám định, xác nhận hoàn toàn không có dấu hiệu cắt ghép hay chỉnh sửa.” Một viên cảnh sát báo cáo chắc nịch.
Trên màn hình máy tính, người phụ nữ sợ hãi tột độ đang ngồi bệt dưới sàn bỗng bật dậy, lao thẳng vào trong chăn trốn. Gã đàn ông bên cạnh tay lăm lăm con d.a.o gọt hoa quả, miệng gào thét điên cuồng. Và rồi chẳng mấy chốc, gã đã dùng chính con d.a.o đó, đ.â.m một nhát thật sâu vào bụng mình.
Dù đã quá quen với những cảnh tượng m.á.u me, nhưng khi chứng kiến màn này, các viên cảnh sát vẫn không khỏi cau mày khó chịu.
Phùng Kiện nhíu chặt mày: “Gã này nghi ngờ vợ ngoại tình, đẻ ra con của thằng khác, rồi tự đ.â.m c.h.ế.t mình ư? Nghe có hợp lý không?”
“Chúng ta đã điều tra về Đàm Kính Nghiệp rồi, gã không phải loại người sẽ hành động dại dột như vậy.”
Đoạn video không có vấn đề gì, nhưng diễn biến sự việc lại kỳ quái đến khó tin, cứ như thể bị ma ám vậy.
Một cảnh sát trẻ khác lên tiếng: “Con gái của nạn nhân nói là do ma làm ạ.”
Đàm Nguyệt Nhi vẫn còn là trẻ vị thành niên, hơn nữa lý do này quá hoang đường, không thể nào chấp nhận được. Nhưng tình cờ, cháu gái của Phùng Kiện lại là bạn cùng lớp với cô bé, có lẽ nên tranh thủ hỏi thăm con bé về tình hình của Đàm Nguyệt Nhi.
Phùng Kiện chăm chú nhìn vào đoạn video, cả Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ đều giống như đang nói chuyện với một ai đó. Dựa vào khẩu hình, dường như họ đang nhắc đến đứa con đã mất trước đây, van xin “bảo bối” đừng trách mình, rằng họ thật sự cần một đứa con trai để “nối dõi tông đường”.
Rõ ràng là đang đối thoại, nhưng video chỉ ghi lại hình ảnh hai vợ chồng họ nói, hoàn toàn không có người thứ ba nào khác.
Phùng Kiện rít một hơi thuốc, trầm ngâm suy đoán: “Hay là do tâm thần phát tác?”
Thế nhưng cả hai vợ chồng, thậm chí là trong gia tộc cũng chưa từng có ai có tiền sử bệnh tâm thần. Chuyện này quả thực quá đỗi kỳ lạ.
Một viên cảnh sát bên cạnh đành phải lái sang chuyện khác: “Sếp Phùng, em nghe nói cấp trên mời một chuyên gia chuyên xử lý các vụ việc đặc biệt về, không biết là thật hay giả? Mà ‘vụ việc đặc biệt’ là sao ạ?”
Phùng Kiện vừa hút thuốc vừa gật đầu, hắn cũng có nghe phong thanh, đoán chừng vị chuyên gia đó sẽ đến trong một hai ngày tới. Hắn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc là chuyên gia có kỹ thuật điều tra hình sự tiên tiến nào đó thôi.”
Ngoài những vụ án hình sự kiểu này, Phùng Kiện cũng chẳng nghĩ ra được “vụ việc đặc biệt” nào khác.
Đúng lúc này, một cảnh sát hối hả bước vào: “Sếp Phùng, có người dân báo án con gái năm tuổi đột nhiên mất tích, cần chúng ta hỗ trợ tìm kiếm ngay lập tức.”
Đây không phải là chuyện nhỏ, Phùng Kiện liền tắt máy tính, dẫn theo đội cảnh sát đến hiện trường.
Người báo án là cha của bé gái, một người bán thịt lợn ở chợ. Anh ta nói rằng chỉ vừa mới quay đi một cái mà con gái đã biến mất không thấy tăm hơi.
Dựa theo kinh nghiệm, họ lập tức khoanh vùng và bắt đầu rà soát khu vực xung quanh chợ.
Thế nhưng khi đến nơi lại chẳng thấy người báo án đâu. Mấy người bán hàng rong xung quanh bảo anh ta đã chạy về phía sông Ninh Thành ở hướng Đông Nam.
Phùng Kiện cảnh giác nhíu mày, cũng vội vã đi về phía con sông.
Trên suốt quãng đường, Dương Chấn Vinh và mấy người đi cùng giúp đỡ đều không thấy bóng dáng Đóa Đóa đâu, anh lo đến độ chân đi không vững nữa.
Sông Ninh Thành là tuyến đường thủy quan trọng nhất của thành phố, gần như toàn bộ người dân đều sống nhờ vào nguồn nước của nó, được mệnh danh là dòng sông mẹ của Ninh Thành. Lòng sông rất sâu.
Khi đến gần bờ, họ còn thấy những tấm biển cảnh báo. Kỳ quặc và buồn cười nhất là tấm biển với dòng chữ: “Thủy quỷ lộng hành, oán khí nặng nề, chớ vui đùa gần bờ”. Nghe nói tấm biển này còn từng được đăng lên mạng, khiến cư dân mạng được một trận cười vỡ bụng.
Dương Chấn Vinh mắt long lên sòng sọc, không ngừng gào gọi: “Đóa Đóa, Đóa Đóa, con có nghe thấy tiếng ba không?”
Vốn không hề trông mong sẽ có lời đáp lại, thế nhưng giữa không gian tĩnh lặng, anh bỗng nghe thấy một tiếng khóc quen thuộc, yếu ớt vọng lại.
“Ba ơi... ực... ba cứu con...”
Tất cả mọi người đều giật mình, vội vã tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Không thể tin được, tiếng kêu cứu lại đến từ giữa lòng sông Ninh Thành!
Lúc này đã gần trưa, nắng gắt như đổ lửa. Họ phải nheo mắt nhìn ra mặt sông lấp loáng sóng nước, và rồi, họ mơ hồ thấy một cái đầu người đang nhấp nhô!
Dương Chấn Vinh không dám tin vào mắt mình. Vậy mà lại bị Phó Vãn nói trúng phóc, Đóa Đóa thật sự đang ở giữa sông Ninh Thành, phía Đông Nam.
Đoàn Đoàn đi cùng kinh hãi thốt lên: “Chú Dương, là Đóa Đóa!”
Dương Chấn Vinh hai mắt đỏ ngầu, không chút do dự mà lao thẳng xuống sông. Anh quẫy tay bơi thật nhanh về phía con gái, miệng không ngừng trấn an: “Đóa Đóa đừng sợ, có ba đây rồi, ba đến cứu con đây!”
Người dân hiếu kỳ nhanh chóng tụ tập lại bên bờ, ai nấy đều cảm thấy có một sự kỳ dị khó tả bao trùm.
Triệu Dương đập mạnh vào đùi, la lớn: “Chỉ ló mỗi cái đầu lên thôi, Đóa Đóa chỉ ló mỗi cái đầu lên thôi!”
Đúng vậy, cô bé thậm chí không hề có động tác giãy giụa hay vung vẩy tay, cứ như thể chân tay đã bị trói chặt dưới nước. Nhưng điều kỳ lạ nhất là cái đầu của Đóa Đóa cứ nổi trên mặt nước mà không hề bị chìm xuống.