Dương Chấn Vinh lờ mờ đoán ra điều gì đó, ông vội nhìn về phía Phó Vãn ban nãy, nhưng đã chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Phó Vãn đã đi về phía Triệu Dương và Đoàn Đoàn.
“Trước mắt cứ đưa cháu bé đến bệnh viện kiểm tra đã.” Vẻ mặt phức tạp, Phùng Kiện cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Chấn Vinh.
Dương Chấn Vinh hoàn hồn, vội vàng ôm chặt cô con gái đang thút thít của mình lên xe cảnh sát, phóng thẳng đến bệnh viện.
Phó Vãn ung dung thong thả đi về phía Đoàn Đoàn và Triệu Dương, cô đảo mắt qua người họ một vòng rồi hỏi: “Nguyên liệu đâu cả rồi?”
Triệu Dương ngượng ngùng gãi đầu: “Lúc đang mua đồ ở chợ thì phát hiện con gái của chủ nhà chị mất tích, nên tụi em gửi tạm đồ đã mua ở sạp thịt của anh ấy rồi chạy ra phụ tìm người.”
Phó Vãn đáp: “Ồ.”
Cô cũng chẳng lạ gì mấy thanh niên nhiệt huyết này.
Phó Vãn nói tiếp: “Lấy đồ ăn về nấu cơm thôi.”
Hệ thống Mỹ thực vang lên trong đầu cô: “Nếu không phải ta biết tỏng ký chủ đang làm gì, ta thật sự sẽ tin cô yêu tha thiết việc bếp núc đấy.”
Phó Vãn nghĩ đến khoản thu nhập từ việc nấu ăn. Mấy ngày nay Thiên Đạo ngoan ngoãn như cháu trai, tiền bạc đều nằm yên trong túi cô, không còn bị văng đi vì đủ thứ lý do trời ơi đất hỡi nữa.
Vì thế, Phó Vãn quả quyết đáp lại: “Ta thật sự rất yêu nấu ăn.”
Hệ thống Mỹ thực: “...”
Phó Vãn và mọi người định rời đi, nhưng đám đông hiếu kỳ vây xem lại không có ý định buông tha cho cô.
“Người đẹp ơi, ban nãy cô đi trên sông kiểu gì thế?”
“Chị gái xinh đẹp ơi, cho xin tài khoản mạng xã hội được không? Chị ngầu quá đi!”
“Bạn ơi lúc nãy bạn ngồi xổm ở đó làm gì vậy? Với cả sao giày của bạn cũng khô cong thế?”
Phó Vãn nhìn đám đông nhiệt tình mà khẽ chau mày. Triệu Dương lập tức bước lên một bước, chắn trước mặt Phó Vãn và Đoàn Đoàn, cười hì hì rồi bịa chuyện: “Không có gì đâu ạ, đây là kỹ năng độc môn của đại sư tỷ chúng tôi, đúng đúng, chính là khinh công trên mặt nước mà mọi người hay nghĩ đấy.”
“Đừng hỏi nữa, hỏi nữa cũng là bí mật gia truyền không thể tiết lộ.”
Ba người nhanh chóng rời khỏi bờ sông Ninh Thành, bỏ lại sau lưng một đám người vẫn đang chỉ trỏ bàn tán sôi nổi về mặt sông đã dần tĩnh lặng.
Trên đường đi, Triệu Dương vẫn có chút bất an: “Đầu bếp Phó, chị không trách em lắm mồm đấy chứ?”
Phó Vãn chẳng mấy để tâm: “Danh xưng nữ hiệp dễ khiến họ chấp nhận hơn.”
Thời đại khoa học mà, có nữ hiệp thì được, chứ những thứ khác thì vẫn còn là dấu hỏi lớn.
Họ quay lại khu chợ, lấy nguyên liệu đã gửi. Triệu Dương tốt bụng còn báo tin đã tìm được Đa Đa cho những tiểu thương thân thiết với Dương Chấn Vinh ở xung quanh.
Rất nhanh sau đó, họ xách đồ ăn về đến nhà. Triệu Dương lại cười hề hề dừng bước trước cửa: “Đầu bếp Phó, vậy em về trước nhé, sau này có gì cần giúp cứ gọi em.”
Triệu Dương không có ý định làm phiền hai mẹ con họ, cũng không muốn vào nhà rồi lại chạm mặt sự tồn tại thần kỳ nào đó.
Đoàn Đoàn có vẻ hơi tiếc nuối. Cậu bé vào phòng ngủ trước, thấy Thu Thu cuộn tròn thành một cục nằm im lìm dưới gầm giường không chịu ra, trông nó có vẻ rất mệt mỏi.
Đoàn Đoàn ngạc nhiên hỏi: “Thu Thu, hôm nay mày có ra ngoài chơi không đấy?”
Thu Thu không thèm để ý đến cậu, Đoàn Đoàn đành rời phòng ngủ rồi hớn hở chạy vào bếp.
Cậu muốn trở thành phụ tá nhí của mẹ! Dù sao thì cậu và mẹ cũng có chung một ước mơ, đó là trở thành đầu bếp.”
“Phó Vãn đang cầm d.a.o thái thịt, chuẩn bị làm món cơm chiên thịt sợi theo công thức.
Hệ thống Mỹ thực vang lên trong đầu cô, cất tiếng khen ngợi: “Ký chủ, tài thái d.a.o của cô đỉnh thật đấy.”
Phó Vãn thản nhiên đáp: “Hồi trước c.h.é.m tiểu quỷ nên quen tay thôi.”
Hệ thống: “…”
Phó Vãn cứ theo công thức mà làm, đầu tiên là phi dầu trong chảo, sau đó cho thịt sợi vào. Đợi thịt xào săn lại, cô nêm nếm gia vị rồi cuối cùng cho cơm vào rang.
Cuối cùng, Đoàn Đoàn rắc thêm ít hành lá thái nhỏ lên trên, vậy là món ăn đã hoàn thành.
Đoàn Đoàn hớn hở bưng hai đĩa cơm chiên thịt sợi nóng hổi ra bàn. Nhìn đĩa cơm bốc khói nghi ngút, cậu nhóc thèm đến ứa nước miếng, liền nhoài người lên bàn, quay đầu lại hỏi Phó Vãn: “Mẹ ơi, con nếm thử một miếng được không ạ? Trông ngon quá đi!”
“Được chứ.” Phó Vãn gật đầu.
Đoàn Đoàn lập tức cầm chiếc thìa nhỏ xúc một miếng bỏ vào miệng. Thế nhưng, hương vị thơm ngon như trong tưởng tượng lại chẳng hề xuất hiện, thay vào đó là một mùi vị kỳ quái khó tả bắt đầu lan tỏa khắp khoang miệng.
Gương mặt bầu bĩnh của Đoàn Đoàn chợt trở nên hết sức kỳ quặc. Cậu bé muốn ăn hết miếng cơm, nhưng cổ họng lại theo bản năng từ chối nuốt xuống.
Hệ thống nghi hoặc: “? Đoàn Đoàn sao thế kia? Ký chủ, có phải cô cho nhầm gia vị rồi không?”
“Chắc là không đâu.” Phó Vãn bình tĩnh đáp.
Một người có thể ngồi lên vị trí đứng đầu của Thiên Cực Huyền Môn, chắc chắn phải là một thiên tài với khả năng học hỏi siêu phàm. Có lẽ Phó Vãn không có năng khiếu nấu nướng bẩm sinh, nhưng khả năng tiếp thu của cô tuyệt đối không hề kém.
Mấy lỗi sơ đẳng như cho nhầm gia vị, Phó Vãn sẽ không bao giờ mắc phải.