Lâm Miên có linh cảm, lá thư này nếu lấy ra lần nữa, nhất định cậu sẽ xấu hổ đến mức muốn tự bóp c.h.ế.t mình.
Cậu chỉ còn cách cắm đầu vào học, bơi lội trong biển kiến thức, bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do, cố gắng quên đi chuyện này.
Thời gian trôi nhanh như gió thổi, đã một tháng trôi qua kể từ đầu năm học đến giờ.
Sắp đến kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 11.
Đây cũng là kỳ thi đầu tiên hai người nghiêm túc học, Lâm Miên rất coi trọng.
Hai ngày thứ năm, thứ sáu thi, Lâm Miên và Phó Tranh được xếp vào hai phòng thi khác nhau.
Trước khi bắt đầu buổi thi ngữ văn đầu tiên, hai người thu dọn cặp sách, đi ra khỏi lớp đến phòng thi của mình.
Lâm Miên dặn dò Phó Tranh cẩn thận: "Khi phát đề, trước tiên làm phần thơ cổ, không được chọn hết đáp án C, phần tự luận phải chia điểm đầy đủ, còn bài văn nhất định phải đủ số lượng từ..."
Phó Tranh đi theo cậu, gật đầu: "Biết rồi."
"Thi xong về lớp tập hợp, chúng ta đi ăn cơm ở căng tin."
"Ồ." Phó Tranh hỏi: "Miên Miên, cậu có muốn ăn cơm niêu không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm niêu."
"Không được!" Lâm Miên nghiêm mặt nói, "Ăn xong phải về ngay phòng ôn tập, nhịn thêm hai ngày nữa, thi xong rồi hẵng đi ăn."
"Cơm ở căng tin không ngon, cơm niêu thì ngon."
Lớp vỏ giòn tan, nước sốt mặn mặn, còn có cả lạp xưởng thơm phức.
Lâm Miên lau nước miếng không tồn tại trên khóe miệng: "Thi xong rồi tính tiếp."
Vừa lúc đó, Lâm Miên đã đến cửa phòng thi của mình.
"Vậy tớ vào trước nhé, thi tốt, không được ngủ đâu đấy."
"Biết rồi."
Phó Tranh nhìn cậu bước vào phòng thi, dùng một tay xách cặp sách, đi trên hành lang, đến phòng thi của mình.
Tóc vàng và những người khác đuổi theo: "Anh Phó, anh định thi thật à?"
Phó Tranh đương nhiên: "Không thì sao? Miên Miên bảo tôi thi."
"Dù sao thì hai người không ở cùng một phòng thi, anh không đi thi, Tiểu Miên cũng không biết."
Phó Tranh nhíu mày, hỏi ngược lại: "Các cậu định làm gì?"
"Khu đô thị mới bên kia có một quán net mới mở, giảm giá rất nhiều, chúng tôi góp ít tiền, định qua đó chơi, muốn hỏi anh Phó xem anh..."
" Tôi không đi." Phó Tranh dừng lại: "Các cậu cũng đừng đi."
"Không phải chứ, anh Phó anh..."
Phó Tranh đeo cặp đeo chéo lên người, túm lấy cổ áo của bọn họ nhét từng người một vào phòng thi.
Bọn họ cố gắng chui ra thì bị Phó Tranh ấn trở lại.
"Vào trong thi đi."
"Anh Phó, chúng tôi..."
"Ai dám trốn thi, người đó là kẻ phản bội."
"Không phải..."
"Các cậu có hiểu lời tôi nói không?"
"Có! Anh Phó, chúng tôi không phải ở phòng thi này!"
"Ồ." Phó Tranh thu tay lại: "Đi, tôi giám sát các cậu vào phòng thi."
Trên hành lang, Lâm Miên đeo cặp sách ở trước ngực, đang ôm sách ngữ văn tranh thủ thời gian cuối cùng để ôn tập.
Nghe thấy tiếng động phía trước, cậu ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn chạm mắt với Phó Tranh.
Lâm Miên rất hài lòng với biểu hiện của anh, nở nụ cười ngọt ngào còn giơ ngón tay cái lên.
Phó Tranh đứng thẳng người, một tay túm lấy tóc vàng và những người khác, một tay giơ lên làm một động tác ra vẻ ngầu.
Tóc vàng và những người khác đứng bên cạnh nhìn họ với vẻ mặt phức tạp.
Đúng là đồ tàn nhẫn, vì để ra vẻ ngầu trước mặt bạn thân không tiếc đưa bọn họ vào phòng thi!
Phó Tranh kéo bọn họ đi, lặp lại những lời Lâm Miên đã nói với mình: "Làm phần thơ cổ trước, bài văn cũng phải viết đầy đủ."
Mấy người không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu đồng ý: "Vâng."
Trên đường gặp chuột nhắt và tên khỉ, còn có một số người trước kia đi theo Chu Tự Viễn.
Bây giờ Chu Tự Viễn không cho bọn họ tiền nữa, bọn họ không còn nơi nào để đi, chỉ có thể ngoan ngoãn đi thi.
Ngay cả Chu Tự Viễn cũng xách cặp sách ngoan ngoãn đi theo sau Thẩm Hành Chu.
Phong khí của cả trường đã tốt hơn không ít, ít nhất thì tất cả mọi người đều tham gia kỳ thi, không có ai vắng mặt.
*
Tiếng chuông phát ra, buổi thi ngữ văn buổi sáng kết thúc.
Phó Tranh đi ra khỏi phòng thi, tìm thấy cặp sách của mình trong đống cặp sách bên ngoài, đeo lên vai.
Anh sải bước trên hành lang, ánh mắt lướt qua từng phòng thi, xác nhận tất cả “đàn em" của mình đều tham gia kỳ thi.
Bỗng nhiên Tóc vàng đeo cặp sách, vội vàng chạy từ dưới lầu lên, đụng phải Phó Tranh.
Tóc vàng giật mình: "Đ** m*, anh Phó!"
Phó Tranh hỏi: "Cậu đi đâu thế?"
" Tôi..."
"Giữ lại."
Phó Tranh ra lệnh một tiếng, những người phía sau lập tức xông lên vây chặt lấy Tóc vàng.
"Tên phản bội này! Chúng tôi đều đang thi, thế mà cậu lại lẻn ra ngoài chơi!"
"Nói đi, cậu có đến quán net không? Máy tính ở quán net mới có chạy mượt không?"
"Khụ... Cái vấn đề này để lát nữa nói riêng."
Tóc vàng lớn tiếng kêu oan: " Tôi không đi chơi điện tử, tôi chỉ nộp bài sớm thôi mà."
Mọi người vỗ vào đầu cậu ta, ôm lấy cổ cậu ta: "Cậu còn dám nộp bài sớm, cậu có viết đủ bài văn không? Cậu nộp bài sớm thế? Cậu không sợ anh Phó và Tiểu Miên tìm cậu tính sổ à?"
"Viết đủ rồi!" Tóc vàng giải thích: "Chỉ sớm hơn năm phút thôi, lúc thi đầu óc tôi căng thẳng, uống nhiều nước quá, không nhịn được phải đi vệ sinh."
"Thật không vậy? Tuần sau phát đề, nếu cậu có một câu không làm, cậu tiêu đời."
Mọi người cười ha ha thành một nhóm, Phó Tranh xách cặp sách đi sau cùng.
Đến cửa lớp, Lâm Miên đã ra, đang ôm mặt chăm chú nhìn vào vở bài tập toán sai mới làm của mình.
Phó Tranh đi đến trước mặt cậu, véo má cậu: "Miên Miên, đi ăn cơm.”
“Ồ.” Lâm Miên ngẩng đầu: “Ăn ở đâu?”
Phó Tranh cố ý nói: “Nhà ăn, đồ cậu thích ăn mà.”
Lâm Miên nuốt nước bọt: “Tớ không thích ăn đồ nhà ăn, không phải cậu nói là ăn cơm niêu đất sao?”
Phó Tranh biết ngay mà, anh đóng quyển vở bài tập sai của mình lại, nhét vào trong cặp: “Đi thôi.”
“Được.”
Một đám người hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi cổng trường, chiếm hết cả quán cơm niêu đất.