Lâm Miên không tin vào mắt mình.
Thẩm Hành Chu không tin vào mắt mình.
Ngay cả những người dân vây quanh cũng không tin vào mắt mình.
Tên học sinh đầu đỏ này bị điên rồi sao?
Vỉa hè vốn ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng động cơ xe máy ầm ầm.
Chu Tự Viễn điên cuồng đạp cần khởi động, nụ cười trên mặt lạnh lẽo, giống như tên g.i.ế.c người hàng loạt trong phim truyền hình.
Những người dân vây quanh không kịp bàn tán nữa, hoảng loạn né sang một bên, sợ rằng cậu ta đột nhiên nổ máy xe, quét ngang một vùng, tông bay tất cả mọi người.
Phó Tranh phản ứng lại, buông tay khỏi cổ áo bố Thẩm: “Đến đây, tông đi.”
Bố Thẩm mềm nhũn người, cả người ngã ra đất.
Lâm Miên tranh thủ tiến lên, bẻ tay ông ta đang nắm chặt cặp sách của Thẩm Hành Chu ra, cứu Thẩm Hành Chu khỏi mãnh vuốt của ông ta.
Lâm Miên một tay kéo Phó Tranh, một tay kéo Thẩm Hành Chu, phía sau còn bảo vệ Tóc vàng và những người khác, liên tục lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với bố Thẩm.
Để lại bố Thẩm một mình đối mặt với chiếc xe máy đang “gầm thét”.
Ông ta ngã ngồi xuống đất như thể bị dọa ngốc rồi, ngay cả bò dậy cũng không bò dậy nổi.
Chu Tự Viễn vặn tay ga xe máy hai lần, theo sau là hai tiếng ầm ầm, xe máy lao thẳng về phía bố Thẩm.
Tất cả mọi người đều cho rằng Chu Tự Viễn chỉ đang dọa người đàn ông kia thôi, nhưng bây giờ…
“Á!”
Bố Thẩm hét lên thảm thiết, dùng tay chân bò dậy khỏi mặt đất, vội vàng bỏ chạy.
Bố Thẩm chạy đằng trước, Chu Tự Viễn chạy xe đuổi theo đằng sau.
Cậu ta thậm chí còn giơ chân ra đá bố Thẩm một cái thật mạnh khiến ông ta loạng choạng.
Bố Thẩm chạy khắp nơi, Chu Tự Viễn cũng đuổi theo khắp nơi, vừa đuổi vừa mắng.
“Ông bắt nạt bạn cùng bàn của tôi đúng không? Ông là đồ súc sinh đúng không? Ông đòi tiền cậu ấy đúng không?”
Bố Thẩm kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết: “Cứu mạng! Học sinh g.i.ế.c người rồi! Côn đồ g.i.ế.c người rồi!”
“ Tôi chỉ g.i.ế.c ông thôi! Giết ông trừ hại cho dân!”
“Học phí, tiền ở trọ, tiền sinh hoạt của bạn cùng bàn tôi, đều là tiền học bổng của chính cậu ấy, ông không bỏ ra một xu nào, ông còn dám đến quấy rối cậu ấy?”
“Ông biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là thi tháng, lần thi tháng đầu tiên của khối 11, kỳ thi quan trọng như vậy, ông chạy đến làm ảnh hưởng đến tâm lý của cậu ấy, ông còn có lý à?”
Nghe xong lời này, những người dân vây quanh đều hiểu ra, nhìn Thẩm Hành Chu bằng ánh mắt có chút áy náy.
Vừa nãy không nên nói như vậy, đứa trẻ này cũng đáng thương lắm.
Thẩm Hành Chu vẫn giữ vẻ mặt hờ hững như cũ.
Bỗng nhiên, cậu ta liếc mắt nhìn thấy gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, hét lớn: “Chu Tự Viễn! Mau dừng lại!”
Chu Tự Viễn đang đuổi theo rất hăng: “Cậu đừng quan tâm, tôi đang ra mặt thay cậu, cậu đừng quan tâm.”
“Giáo viên đến rồi!”
Chu Tự Viễn quay đầu nhìn lại, đúng như vậy, trong trường học ở phía đối diện đường, các thầy cô giáo và bảo vệ, mấy chục người đang cầm gậy sắt và nĩa sắt, còn có cả cán chổi và chổi quét, hùng hổ kéo đến đây.
“C** l** m*!” Chu Tự Viễn kinh ngạc thốt lên, đạp xe vội vàng chạy trốn.
Bố Thẩm rất ranh ma, cố tình nằm lăn ra ăn vạ ở vỉa hè gần góc đối diện trường học, nơi bảo vệ không nhìn rõ, để thu hút sự chú ý của phụ huynh học sinh.
Bảo vệ già ngồi trong chốt gác, nhìn thấy từ xa, còn tưởng là gánh hàng ăn vặt nào đó đến, học sinh đang vây quanh mua đồ ăn.
Kết quả…
Mãi đến khi Chu Tự Viễn đuổi theo bố Thẩm chạy đến, bảo vệ già mới phản ứng lại, vội vàng cầm vũ khí quay về gọi người.
Hôm nay vừa vặn là ngày thi, gần như toàn bộ giáo viên trong trường đều có mặt.
Thầy Chúc trẻ tuổi gánh nĩa sắt, xông lên phía trước.
Thầy Chúc băng qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, nhảy lên, dùng nĩa sắt kẹp chặt bố Thẩm vào gốc cây: “Ông còn dám đến đây sao? Lần trước ở đồn cảnh sát chưa ở đủ à?”
Ông lại quay đầu nhìn Chu Tự Viễn đang chuẩn bị lái xe bỏ chạy: “Chu Tự Viễn, cậu cũng đứng lại cho tôi!”
Chu Tự Viễn quay đầu lại, nở một nụ cười vô tội: “Thầy ơi, em đang giúp đỡ bạn học.”
Thầy Chúc khựng lại: “Xuống xe.”
“Vâng.” Chu Tự Viễn xuống xe, đi đến bên Thẩm Hành Chu, vỗ n.g.ự.c đảm bảo với cậu ta: “Yên tâm, một mình tôi làm thì một mình tôi chịu, cậu cứ nói là do tôi làm, không liên quan đến cậu.”
Thẩm Hành Chu chỉ thấy vừa tức vừa buồn cười, nhẹ giọng nói: “Thầy Chúc sẽ không làm khó chúng ta đâu.”
Thầy Chúc kẹp bố Thẩm, giao cho bảo vệ trẻ tuổi: “Báo cảnh sát! Để cảnh sát đến bắt người!”
*
Trong văn phòng.
Bố Thẩm ôm đầu, ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên cạnh.
Lâm Miên, Phó Tranh, Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn, còn có Tóc vàng, Mắt Kính và những người khác đứng thành một hàng dựa vào tường.
Thầy Chúc vừa rồi xông lên bắt bố Thẩm là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy văn của lớp thực nghiệm.
Giáo viên chủ nhiệm của Lâm Miên và Phó Tranh cũng đến, còn có một số giáo viên khác của khối 11, đều ngồi trên ghế nhựa, nhìn bọn họ.
Thầy Chúc hỏi bọn họ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai trong các em nói đi?”
Thẩm Hành Chu tiến lên một bước: “Thưa thầy, là do em.”
Chu Tự Viễn vội vàng ngăn cậu talại: “Là em! Là em!”
Thầy Chúc khoanh tay: “Hai đứa đừng có diễn phim truyền hình.” Ông nhìn về phía Lâm Miên đang đứng ngoan ngoãn ở một bên: “Em nói đi.”
“Thầy, em ạ?” Lâm Miên chỉ vào mình.
“Ừ.”
Lâm Miên thành thật kể: “Một tháng trước, em và Phó Tranh ra ngoài ăn xiên nướng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người đánh nhau, chúng em vội vàng chạy đến xem, thì thấy Thẩm Hành Chu bị bố đánh, chúng em liền xông vào giúp đỡ.”
Thầy Chúc nhíu mày, hỏi: “Các em đánh ông ta à?”
Lâm Miên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đánh vào gáy, nhưng là do ông ta đánh chúng em trước, chúng em mới phản kích…”
Thầy Chúc “suỵt” một tiếng với cậu, đứng dậy đi đến trước mặt bố Thẩm, nhìn vào gáy của ông ta.
Thậm chí không có cả vết sưng.
Một tháng trôi qua, ông ta vẫn khỏe mạnh có thể nằm lăn ra ăn vạ trên phố.
Có thể thấy là không có vấn đề gì cả.
Giáo viên chủ nhiệm hỏi Lâm Miên: “Em chắc chắn là các em đã đánh ông ta rồi chứ?”