Lâm Miên vội vàng lướt qua hai dòng, nụ cười trên mặt dần đông cứng lại.
Cậu sững sờ tại chỗ, mắt mở to, thậm chí miệng cũng không tự chủ mà há hốc.
Không đúng, sao miệng của hai nhân vật chính lại chạm vào nhau rồi?
Lâm Miên chỉ cảm thấy m.á.u trong người chảy ngược, toàn bộ dồn lên mặt.
Cậu ngây người mất một phút mới kịp phản ứng che mặt lại, nắm lấy chuột, lặp lại việc kéo lên kéo xuống.
Có lẽ cậu đã nhấp nhầm rồi?
Hoặc là chuyển đến một trang web quảng cáo rác?
Lâm Miên xác nhận lại nhiều lần, mặt gần như dán vào màn hình.
Tên của hai nhân vật chính đúng, cốt truyện cũng tiếp nối, trang web cũng không sai, tên của chương thứ mười tám chính là "Nụ hôn đầu", nhưng mà...
Hai nhân vật chính đều là con trai!
Trước đây khi đi chơi với Phó Tranh, cậu đã nhìn thấy trùm trường cấp ba bên cạnh ôm bạn gái hôn nhau trong ngõ, kết quả là cậu chưa kịp nhìn rõ, Phó Tranh đã che mắt cậu lại, kéo cậu đi.
Con trai và con gái... con trai và con trai...
Thật là phức tạp!
Lâm Miên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cậu sắp ngất đi rồi.
Cậu dùng sức véo má mình, lại vỗ mạnh hai cái để bản thân tỉnh táo lại.
Lúc này cuối cùng cậu cũng nhớ ra một chuyện.
Đúng rồi, tiểu thuyết đam mỹ!
Cho đến bây giờ cậu vẫn không biết, đây rốt cuộc là thể loại tiểu thuyết gì.
Lâm Miên lập tức thoát ra, bắt đầu tìm kiếm bốn chữ này.
Trang web chuyển hướng, Lâm Miên đọc lướt qua, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào một dòng chữ.
【Tiểu thuyết đam mỹ: Đam chỉ đắm chìm, mỹ chỉ mọi thứ đẹp đẽ, ở đây đặc biệt chỉ thiếu niên đẹp. Tiểu thuyết đam mỹ, thường dùng để chỉ những tiểu thuyết miêu tả tình yêu giữa nam với nam…】
Khoan đã!
Nam... nam nam nam nam...
Lâm Miên bừng tỉnh đại ngộ.
Thảo nào!
Hóa ra đó không phải là tiểu thuyết học đường tươi đẹp đơn giản, là do chính cậu không xem kỹ.
Nói như vậy, "Làm sao có thể thích cậu?" và "Anh đây chính là thích em", nghe tên cũng khá giống nhau.
Lâm Miên gặm đầu ngón tay, không thể khống chế được suy nghĩ tuôn trào của mình.
Vậy thì...
Vì hai nhân vật nam chính trong tiểu thuyết thực ra là người yêu, có thể ôm nhau hôn môi.
Vậy Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn cũng sẽ...
Lâm Miên không thể tin nổi trợn tròn mắt.
Không thể nào? Học sinh giỏi được cậu kính trọng nhất và tên tóc đỏ rất bựa kia...
"Miên Miên, ăn cơm..."
"Á!" Lâm Miên bịt tai, hét lên.
Phó Tranh đứng ngoài cửa bị cậu làm cho sợ hết hồn, bước nhanh tới: "Sao vậy?"
Lâm Miên luống cuống đóng trang duyệt web, nhảy khỏi ghế, cả người treo trên người Phó Tranh, vẻ mặt hoảng sợ: "Phó Tranh, nó nó nó..."
Phó Tranh đỡ lấy cậu, vỗ nhẹ lưng cậu: "Cái gì?"
Thẩm Hành Chu cũng vội vàng tiến lên, quan tâm hỏi: "Tiểu Miên, sao vậy?"
" Tôi..." Lâm Miên nhìn thấy cậu, nước mắt sắp trào ra: "Học sinh giỏi, cậu … cậu nhất định phải học hành chăm chỉ!"
"Hả?" Thẩm Hành Chu sững sờ.
" Tôi cầu xin cậu, cậu nhất định phải học hành chăm chỉ."
Trong ánh mắt mong chờ của Lâm Miên, Thẩm Hành Chu gật đầu: " Tôi sẽ học hành chăm chỉ."
Lâm Miên hít mũi, còn chưa kịp nói gì, Chu Tự Viễn đã dẫn theo những người khác đến.
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?"
Lâm Miên theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy Chu Tự Viễn.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phó Tranh cũng theo ánh mắt của cậu, quay đầu nhìn lại.
Chu Tự Viễn bị hai người nhìn chằm chằm đến phát hoảng, đành tiến lên một bước, đúng lý hợp tình nói: "Hai người bị ngốc hả? Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi không chọc giận hai người đâu."
Hai người không nói gì, Chu Tự Viễn lại hỏi Phó Tranh: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói đi."
Phó Tranh mím môi: " Tôi không biết."
"Cậu không biết còn nhìn tôi như vậy?"
"Vì Miên Miên đang nhìn cậu.”
"Cậu bị điên à!" Chu Tự Viễn đưa tay ra, túm lấy cổ áo Lâm Miên, xách cậu ra khỏi người Phó Tranh như xé miếng dán: "Cậu nói đi, có chuyện gì? Cậu hú hét cái gì?"
Phó Tranh dùng sức bẻ tay Chu Tự Viễn ra, cứu Lâm Miên: "Buông tay."
Lâm Miên quay lại nhìn máy tính: "Cậu..."
Cậu có nói cũng chẳng ai tin cậu.
Hơn nữa, Thẩm Hành Chu cũng ở đây, nếu cậu nói thẳng ra, sau này Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn sẽ thành một đôi, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt cho cả hai người.
Hai người họ còn chưa ở bên nhau.
Chu Tự Viễn mất kiên nhẫn, thúc giục: "Mau nói đi."
" Tôi..." Lâm Miên nghĩ một lúc: "Nhìn thấy một số thứ không hay, bị dọa sợ."
Chu Tự Viễn truy hỏi: "Thứ gì?"
"Thì là..." Lâm Miên ậm ừ.
"Là gì?"
"Ảnh ma ảnh ma, được chưa?" Lâm Miên tăng âm lượng: "Không biết ai đăng ảnh ma lên trang cá nhân, lúc đầu là một hành lang, sau đó có một cánh cửa, có một cô bé đang nhảy ở đó, rồi thì…"
Lâm Miên đột nhiên lao tới: "Một khuôn mặt ma tóc tai rũ rượi đột nhiên lao ra, hét lên một tiếng…"
"Á!"
Cậu đột nhiên lao tới, mọi người hét lên một tiếng, chạy loạn khắp nơi.
Lâm Miên cuối cùng nhìn Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn.
Thẩm Hành Chu đứng yên tại chỗ, sắc mặt không đổi.
Chu Tự Viễn không ngừng phát ra tiếng kêu kỳ quái, chạy loạn khắp phòng, giống như con khỉ trên núi: "Á! Cứu tôi với! Nhà tôi vừa hay có hành lang, con ma đó sẽ không từ hành lang nhà tôi chui ra chứ? Các cậu tối nay ở lại ngủ với tôi đi!"
Lâm Miên bĩu môi, có chút khinh thường, câu nói đó thế nào nhỉ?
Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đúng rồi, đống phân trâu này còn là phân trâu đỏ nhập từ nơi khác về.
Lâm Miên có chút buồn, lại có chút tức giận, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Phó Tranh đang nhìn cậu chăm chú.
"Miên Miên."
"Gì thế?"
Vẻ mặt Phó Tranh chắc chắn, nhỏ giọng nói: "Không phải vì ảnh ma."
Phó Tranh hiểu cậu quá, liếc mắt đã nhận ra cậu đang nói dối.
Nhưng mà...
Lâm Miên ra hiệu cho anh, hạ giọng: "Không được nói ra, không có lợi cho cậu đâu."
Phó Tranh nói: "Vậy cậu nói cho tớ biết, cậu nhìn thấy cái gì?"
"Không có gì, sau này tớ sẽ nói cho cậu biết."
"Về nhà thì nói cho tớ biết."
"Sau này, đợi khi tớ muốn nói cho cậu biết."
"Miên Miên, giữa chúng ta không có bí mật."
"Bây giờ thì có rồi." Lâm Miên nở một nụ cười gian xảo như con cáo nhỏ với anh.