"Có khả năng." Thẩm Hành Chu nhàn nhạt nói: "Suy nghĩ và tiêu hóa đều cần cung cấp máu, ăn đồ ăn có thể khiến trí nhớ ngắn hạn trong đầu cậu nhạt đi."
"Hả?" Chu Tự Viễn kinh ngạc: "Không hiểu."
Lâm Miên hỏi: "Vậy học sinh giỏi có đi không?"
Thẩm Hành Chu gật đầu: "Đi, tôi đói rồi."
"Vậy tôi cũng đi." Chu Tự Viễn vội vàng nói: "Ừm... Tôi nhìn các cậu ăn."
Bốn người đến tiệm mì sợi khoai tây ngoài cổng trường, gọi ba bát mì sợi khoai tây.
Chu Tự Viễn ôm sách Ngữ văn, ngồi sang một bên học thuộc lòng bài học.
Không đến một giây sau, cậu ta đã không nhịn được, quay đầu lại: "Ông chủ, cho thêm một bát nữa!"
Thôi kệ, có chạy đi đâu thì chạy, cậu ta sắp c.h.ế.t đói rồi.
Chu Tự Viễn vừa húp mì vừa nói với đám bạn: "Đợi đến khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, tôi lên bảng danh dự, sẽ mời các cậu ăn gà rán."
"Được."
Ăn đêm xong, Thẩm Hành Chu về ký túc xá trường, Chu Tự Viễn cũng nổ máy xe đi.
Cậu ta vừa đi vừa gào: "Trường than thở mà che nước mắt, thương cho cuộc sống của người dân gian khổ biết bao... Còn gì nữa? Xong rồi! Tôi quên hết sạch vì ăn mất rồi!"
Lâm Miên đeo cặp sách, nhìn bóng lưng cậu ta rời đi: "Phó Tranh, hình như Chu Tự Viễn phát điên."
Phó Tranh lấy áo khoác đồng phục trong cặp sách ra, đưa cho cậu: "Đi thôi."
"Ồ." Lâm Miên mặc áo vào, trèo lên ngồi sau xe máy.
Gió cuối tháng Mười thổi ngược vào mặt, hơi se lạnh.
Đèn đường trên phố sáng trưng, nhưng lại không có mấy xe cộ.
Đột nhiên, Phó Tranh hạ giọng, gọi: "Miên Miên."
"Hả?" Lâm Miên nghi hoặc.
"Tớ nói cho cậu một chuyện, đừng sợ, bình tĩnh nhé."
"Cậu nói đi."
"Cậu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào không? Giống như có người đang tụng kinh, từ lúc chúng ta mới lên đường đã tụng, mãi không ngừng, bây giờ vẫn còn đi theo chúng ta. Cậu đừng quay đầu lại, tớ đưa cậu đi đường lớn."
"Tụng kinh gì chứ? Là tớ đang học thuộc bài! Cậu còn không nhận ra giọng của tớ nữa sao?"
Lâm Miên tức đến mức muốn đánh anh, Phó Tranh xấu hổ quay đầu lại, nghiêm túc lái xe, nhịn cười đến năm phút sau mới không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
...
Kỳ thi giữa kỳ lần này là kỳ thi chung toàn quận.
Toàn quận thống nhất ra đề, thống nhất chấm bài, còn thống nhất xếp hạng.
Trước khi thi, Lâm Miên và Phó Tranh cùng đi tìm phòng thi.
"Phó Tranh, môn Ngữ văn..."
"Nhận đề thi trước tiên làm phần thơ cổ chép lại, chú ý đừng viết sai chính tả, nhất định phải làm bài văn, viết đủ số lượng chữ."
Lâm Miên kinh ngạc: "Cậu nhớ hết rồi à? Vậy thì tớ không cần phải nhắc lại nữa."
Vẻ mặt Phó Tranh nghiêm túc, nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, giọng điệu nghiêm túc như đang thề: "Miên Miên, cậu yên tâm, vì tương lai của chúng ta, tớ sẽ cố gắng."
"Vậy thì tốt, nhưng mà..." Lâm Miên rất vui mừng, nhưng mà...
Luôn có cảm giác có chỗ nào đó kỳ lạ.
"Chỉ là một kỳ thi giữa kỳ thôi, không liên quan nhiều đến tương lai, cậu cũng đừng tạo áp lực cho bản thân quá."
"Biết rồi."
Phó Tranh nhìn cậu bước vào phòng thi, sau đó tiếp tục đi về phía trước, đến phòng thi của mình.
Anh đã hứa trước mặt chủ nhiệm lớp, nếu lần này tụt hạng, anh và Miên Miên sẽ không thể ngồi cùng bàn nữa.
Không được, anh tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra!
Phó Tranh lấy sách giáo khoa Ngữ văn từ trong cặp ra, tranh thủ mọi thời gian để ôn tập củng cố kiến thức.
Kỳ thi giữa kỳ kéo dài hai ngày, nhanh chóng kết thúc.
Phó Tranh dốc hết sức làm hết những câu biết làm, những câu không biết làm cũng đoán mò vài đáp án, tóm lại là trên tờ giấy thi của anh không có câu nào bỏ trống.
Anh tự cảm thấy mình làm tốt, cũng có một người khác có cảm giác không tệ như vậy.
Chu Tự Viễn.
Thi xong, Lâm Miên và Phó Tranh từ phòng thi về, thấy Chu Tự Viễn đang đứng ở chỗ của họ, cầm hai tờ đề cười ngốc nghếch.
"Tốt tốt tốt, không tệ, đẹp lắm đẹp lắm."
Lâm Miên tiến lên, làm cậu ta giật mình: "Cậu làm gì vậy?"
Chu Tự Viễn ngẩng đầu lên: " Tôi đối đáp án với cậu, gần giống nhau, biết đâu tôi có thể lọt vào top một trăm."
" Nhưng mà..." Lâm Miên nhìn lướt qua: "Đây không phải đề của tôi."
Chu Tự Viễn nhìn sang Phó Tranh: "Vậy thì là của cậu, cậu cũng được lắm."
Phó Tranh nhàn nhạt nói: "Cũng không phải của tôi."
"Hả? Vậy cái này..."
Ngay sau đó, một bàn tay từ phía sau cậu ta đưa ra, cầm lấy tờ đề: "Xin lỗi nhé, là của tôi."
“Tóc vàng!" Chu Tự Viễn bị dọa sợ: "Kết quả của cậu thế nào?"
"Có tiến bộ." Tóc vàng nói: "Hơn bốn trăm điểm."
"Hơn bốn trăm là bao nhiêu?"
"Bốn trăm chín mươi chín, tốt hơn cậu đứng chót."
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Chu Tự Viễn.
Cuối tuần này, hầu hết học sinh đều trải qua trong thấp thỏm.
Phó Tranh và Chu Tự Viễn là nghiêm trọng nhất, gần như đến mức không còn tâm trí làm bài.
Hai người ngồi trong phòng tự học, tiếng thở dài hòa vào nhau.
"Cậu sợ gì?"
"Sợ bị đổi chỗ."
Trong nháy mắt, hai người nhìn nhau đều thấy thuận mắt hơn nhiều, không còn ghét bỏ nhau như trước nữa.
Lâm Miên và Thẩm Hành Chu ngồi bên cạnh nghiêm túc làm bài, Phó Tranh và Chu Tự Viễn, hai anh em cùng khổ chống cằm, nhíu mày, đau khổ, thở dài, phiền muộn.
"Mục tiêu của tôi vẫn có thể đạt được, còn top một trăm của cậu thì căn bản không thể nào."
"Lúc đó tôi tưởng học hành rất đơn giản, không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng tôi đã cược với bố tôi là xem tôi có thể lên được bảng danh dự không, trên bảng danh dự không phải còn có năm học sinh tiến bộ vượt bậc sao? Tôi muốn xem xem tôi có thể lên được không."
"Chúc cậu thành công."
"Cũng chúc cậu thành công, thật lòng đấy. Nhưng tốt nhất cậu đừng thành công một mình, đây cũng là thật lòng."
"Tốt nhất cậu đừng chúc.”
...
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Sáng thứ hai, bác bảo vệ ngáp dài kéo mở cánh cổng sắt nặng nề của trường.
Ngay sau đó, "vút vút" hai tiếng, như thể có người ẩn núp trên mái nhà đối diện b.ắ.n ám khí, hai cơn gió thổi qua bên cạnh bác bảo vệ.
Ông vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai học sinh đang đứng trước bảng thông báo, chăm chú tìm tên.
" Tôi có ở trên không? Tôi tôi tôi."
"Miên Miên có ở trên không? Miên Miên?"
Bác bảo vệ không tin vào mắt mình, không phải chứ, hai học sinh này chui từ dưới đất lên sao?
Lâm Miên đeo cặp sách, hai tay bưng chiếc bánh tráng nướng nóng hổi, đi ngang qua ông: "Xin lỗi bác, các cậu ấy không cố ý đâu."
"Không sao." Bác bảo vệ lau mồ hôi trên trán, nhìn Lâm Miên, đến cả quy định không được mang đồ ăn sáng vào trường cũng quên mất.
Phó Tranh và Chu Tự Viễn đứng trước bảng thông báo, nhanh chóng xem hết tên những người trước mặt, sau đó đổi chỗ cho nhau, tiếp tục tìm.
Tìm trọn một phút vẫn không thấy tên mình muốn tìm, hai người này bắt đầu hoảng hốt.
Không phải thật sự phải đổi chỗ ngồi chứ?
Chu Tự Viễn cố gắng đè tay mình đang run: "Căng thẳng quá, thế này nhé, cậu giúp tôi tìm, tôi giúp cậu tìm."
Phó Tranh gật đầu.
Hai người lại đổi chỗ cho nhau, bắt đầu tìm tên.
Đột nhiên, Chu Tự Viễn reo lên thích thú: "Phó Tranh, ở đây! Bạn thân của cậu ở đây!"
Phó Tranh lập tức quay đầu nhìn lại.
【Học sinh tiến bộ vuợt bậc】
【Lâm Miên】
Rất tốt! Miên Miên lại tiến bộ rồi!
Khoan đã... Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Lâm Miên đứng sau lưng họ, rút sợi gà trong bánh tráng nướng ra, nhẹ giọng nói: "Đây là kỳ thi lần trước."