Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 49

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Nhà hàng cao cấp KFC.

Chu Tự Viễn và Phó Tranh đi xếp hàng gọi món, Thẩm Hành Chu và Lâm Miên tìm một bàn bốn người cạnh cửa sổ, dùng cặp sách chiếm chỗ đợi họ quay lại.

Thẩm Hành Chu thành thạo lấy cuốn sổ tay ghi nhớ từ trong túi ra, tranh thủ mọi thời gian vụn vặt để học từ vựng.

Lâm Miên học theo cậu ta, cũng lấy sổ tay của mình ra, nhưng mà...

Cậu không thể nào tập trung được!

Mùi thơm của gà rán và hamburger, tiếng thông báo lấy đồ ăn, tiếng trò chuyện của khách hàng, từ mọi phía đều thu hút sự chú ý của cậu.

Lâm Miên nhìn xung quanh, khẽ gọi: "Học sinh giỏi."

Thẩm Hành Chu ngẩng đầu lên nhìn: "Ừ? Sao vậy?"

"Rốt cuộc thì cậu làm thế nào được vậy?"

"Làm thế nào được cái gì?"

"Ở nơi thế này mà cũng có thể học được, cậu không đói sao? Cậu không thấy ồn ào sao? Cậu không mất tập trung sao?"

"Quen rồi." Thẩm Hành Chu bình thản nói: "Tầng dưới nhà cũ của tôi là tiệm mạt chược."

"Được rồi." Lâm Miên chống đầu, lại hỏi: "Học sinh giỏi, lần thi này cậu xếp thứ mấy trong quận?"

Thẩm Hành Chu thản nhiên nói: "Nhất."

"Nhất?!" Lâm Miên mở to mắt không thể tin nổi: "Cậu ở trong quận cũng nhất luôn á?!"

"Ừ."

"Ôi trời." Lâm Miên kinh ngạc: "Thảo nào chiều nay hiệu trưởng lại hát bài 《Vận may tới》 trong phòng làm việc, cả tòa nhà dạy học đều nghe thấy, hóa ra là vì cậu!"

Trường của bọn họ tuy có thâm niên, nhưng lại nằm ở khu phố cổ, không phải là trường tốt lắm, học sinh học giỏi cũng không nhiều, mỗi lần thi tổng hợp đều bị các trường ở khu phố mới đè bẹp.

Cuối cùng cũng có một Thẩm Hành Chu đến, tranh vinh quang cho trường bọn họ, hiệu trưởng chắc hẳn vui mừng phát điên.

Thẩm Hành Chu hỏi: "Thế cậu thì sao? Lần này cậu thi cũng không tệ chứ?"

"Cũng được." Lâm Miên cười ngại ngùng: "Học sinh giỏi, vậy lúc đó tại sao cậu lại chọn trường chúng tôi vậy?"

"Hiệu trưởng và giáo viên đến tìm tôi, nói có thể miễn toàn bộ học phí ba năm cấp ba, miễn phí ăn ở, còn có thể nhận học bổng. Hơn nữa, thầy Chúc còn ngồi xổm ngoài sòng bạc đưa bố tôi vào đồn cảnh sát nửa tháng, tôi thấy theo thầy Chúc sẽ có cảm giác an toàn hơn."

"Hóa ra là vậy."

Lâm Miên quay đầu nhìn về phía quầy thu ngân.

KFC buổi tối có hơi đông, phía trước còn có hai cặp phụ huynh dẫn con đến đây tổ chức sinh nhật, Phó Tranh và Chu Tự Viễn vẫn còn đang xếp hàng.

Lâm Miên quay đầu lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: " Đúng rồi, học sinh giỏi, có thể cho tôi mượn băng dính dán đề sai của cậu không?"

"Được." Thẩm Hành Chu lấy từ trong cặp ra một cuộn băng dính trong suốt siêu to, đưa cho cậu.

"Cảm ơn." Lâm Miên cẩn thận mở sách giáo khoa, lấy mảnh giấy bảng danh dự kẹp bên trong ra.

"Xoẹt" một tiếng, Lâm Miên xé một đoạn băng dính, dán cẩn thận lên mảnh giấy đỏ nhỏ có tên mình.

Bảng danh dự được treo trên bảng thông báo một tháng, trải qua mưa gió phơi nắng, giấy đã hơi ố vàng và giòn, dùng băng dính trong suốt bọc lại mấy lớp có thể bảo quản được lâu hơn.

Thẩm Hành Chu vui mừng nhìn cậu: "Cố gắng lên, sau này sẽ ngày càng nhiều."

"Ừm. Học sinh giỏi, nếu cậu giữ lại những cái tên trên bảng danh dự, chắc có thể khâu thành chăn để đắp được nhỉ?"

Lâm Miên lại lấy thẻ cơm ra, xé miếng dán lưng Pikachu đã dùng hơn một năm của mình xuống, đổi thành một cái vỏ nhựa mềm trong suốt, nhét thẻ cơm và mảnh giấy đỏ vào bên trong.

"Xong rồi!"

Mười phút sau, Lâm Miên giơ thành quả lao động của mình lên, hướng về phía ánh nắng chiều tà ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, Phó Tranh và Chu Tự Viễn mỗi người bưng một khay đi đến.

"Bạn thân của cậu đâu phải trẻ con, cậu gọi suất ăn trẻ em, tôi đứng bên cạnh thấy ngại lắm."

"Làm gì có ai nhìn cậu, Chu Tự Viễn, cậu tự luyến quá rồi."

"Các cậu về rồi à?" Lâm Miên giơ thẻ cơm lên, quay đầu lại: "Phó Tranh, đẹp không?"

"Đẹp." Phó Tranh mặt không đổi sắc, ngồi xuống bên cạnh Lâm Miên, đưa đồ chơi tặng kèm trong suất ăn trẻ em cho cậu, quay đầu nói với Chu Tự Viễn: "Cậu ấy chính là vậy."

Chu Tự Viễn chửi một câu, ngồi xuống vị trí cuối cùng: " Tôi đến đây mới hai tháng, nhưng tôi cứ mãi không nhớ ra, rốt cuộc thì tôi đã kết bạn với hai cậu bằng cách nào? Giống như mất trí nhớ vậy, chẳng hiểu nổi."

Lâm Miên với tay lấy một cốc coca: "Không nhớ được thì đừng nhớ nữa, chứng tỏ đây là chuyện đã định."

Chu Tự Viễn đặt thùng gà rán gia đình trước mặt bọn họ: "Ăn thoải mái, không đủ thì tôi đi gọi thêm. Tiếp theo còn phải nhờ hai cậu nữa.”

Lâm Miên nắm bắt được từ khóa, ngẩng đầu lên: “Nhờ gì cơ?"

"Bố tôi nói, kỳ thi tháng trước tôi nộp bài trắng, tất cả các môn đều được 0 điểm, vì vậy lần này chỉ cần thi bừa cũng có thể tiến bộ, coi như tôi may mắn thắng."

"Vậy thì?"

"Vậy thì kỳ thi lần sau, tôi phải thi vào top 400 của khối, nếu không, ông ấy sẽ bắt tôi chuyển trường." Chu Tự Viễn đưa tay ra với họ: "Các bạn ơi, đây là chuyển trường đấy! Chúng ta sẽ phải xa nhau! Bài kiểm tra cuối cùng tới rồi!"

Ánh mắt cầu cứu của Chu Tự Viễn đầu tiên hướng về phía Thẩm Hành Chu: "Bạn cùng bàn?"

Vẻ mặt Thẩm Hành Chu nhàn nhạt: "Vào top 400 không khó, là mục tiêu có thể đạt được, cố lên, có vấn đề gì thì có thể đến hỏi tôi."

"Được." Chu Tự Viễn nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu ta, kiên định gật đầu, sau đó lại quay sang Lâm Miên: “Tiểu Miên..."

Lâm Miên một tay cầm đùi gà rán, một tay cầm cánh gà nướng mật ong, Chu Tự Viễn không biết làm thế nào, chỉ có thể nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Miên cũng gật đầu: " Tôi cũng vậy, cậu có vấn đề gì cũng có thể đến hỏi tôi."

"Tuyệt quá..."

Lâm Miên cắn một miếng đùi gà: " Nhưng bây giờ tôi đã vào top 100 rồi, có thể giúp cậu trong học tập không nhiều lắm."

"Ý cậu là gì?"

"Học sinh giỏi nói đấy, học sinh giỏi kèm học sinh kém là không có đâu." Lâm Miên tự tin: "Bây giờ tôi là học sinh giỏi rồi."

Phó Tranh bên cạnh hắng giọng, nhắc nhở cậu, vậy còn tớ thì sao?

Lâm Miên quay đầu lại: "Phó Tranh cậu bây giờ là học sinh trung bình, không giống cậu ta."

Được, được, được, lại bắt đầu rồi.

Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 49