Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 116

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

" Tôi đã trông thấy mọi chuyện xảy ra ban nãy. Đúng là do Lục đạo hữu có lỗi trước, Nhàn Thanh tại đây thay mặt cho cậu ấy, xin lỗi anh bạn trẻ này. Hai người đều là thanh niên tuấn kiệt, đừng vì một hiểu lầm nhỏ mà gây xích mích lẫn nhau." Trông như Nhàn Thanh đạo trưởng dễ nói chuyện, thật ra là trong nhu có cương, không để người nghe có cơ hội cãi lại.

Nhành liễu xanh biếc của ông ấy vẫn còn quấn trên tay tôi. Lúc này, dù tôi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Cẩn, cũng chẳng có cách nào ra tay.

"Nếu đạo trưởng đã mở lời, vậy hôm nay tôi sẽ cho gã một con đường sống. Nhưng bắt buộc gã phải giải bùa trên người cô bé này." Anh Tử đau đớn, nằm cuộn mình trên đất. Vì sự bộc phát của oán khí, từng vết đỏ thẫm hằn sâu trên làn da mịn màng của con bé.

"Lục đạo hữu, xin hãy giải trừ bùa chú cho con bé này. Cậu xuất thân từ danh môn chính phái. Tôi tin chắc chuyện này cũng không phải là ý định mà cậu mong muốn, phải không?"

Lục Cẩn vẫn nằm nhoài trên hành lang, thở hổn hển. Gã móc một cái bình ngọc từ trong người, vừa mở ra, mùi thảo dược đã lan tỏa khắp dãy hành lang.

Uống xong ba ngụm, sắc mặt gã dần hồi phục, vết hằn do tay tôi siết trên cổ cũng mờ đi.

Gã đội lại mũ hoa sen trên đầu, nhìn tôi chằm chằm bằng một ánh mắt chất chứa phẫn hận.

"Trời trong sáng - Đất yên tĩnh, Trời Đất giao hòa! Cửu Thiên Huyền Nữ, ban tặng thanh minh. Nay ta triệu hồi, chư Thần tam giới, nếu dám trái lệnh, phản nghịch trời cao!"

Bùa chú được giải, hàng chân mày nhíu chặt của Anh Tử giãn ra từ từ. Cô bé mở hai mắt ra, nhìn đạo trưởng Nhàn Thanh và Lục Cẩn, rồi yên lặng trốn sau lưng tôi.

"Đừng sợ, chú dẫn con về nhà." Cả gương mặt và tay chân cô bé đều lộ ra những lằn đỏ do oán khí để lại, trông mà giật mình, y hệt như vừa bị ngược đãi xong vậy.

Lúc này, đạo trưởng Nhàn Thanh đứng chắn giữa tôi và Lục Cẩn. Dù tôi không ra tay kết liễu tên đó được, nhưng Lục Cẩn cũng không thể động đến tôi. Dù gì đi nữa, trước mặt những người đồng đạo, gã vẫn phải giữ vững vẻ ngoài danh môn chính phái giả tạo kia.

Chung Cửu đành ngó lơ vết thương trên cổ mình, tay đè chặt, cùng Vệ Lăng đứng sát bên cạnh Lục Cẩn.

"Mày còn mặt mũi về đây à? Không thấy tao mất hết thể diện sao?" Lục Cẩn suýt nữa đã vung tay tát gã một cái, nhưng ánh mắt lướt qua những người xung quanh, hắn liền cố kìm nén: "Chúng ta đi!"

Ba người đi đến ngã rẽ cầu thang, Lục Cẩn đột nhiên dừng bước, quay đầu về phía tôi: "Chưa biết quý danh của cậu là gì?"

"Cao Kiện."

"Hôm nay có chút mạo phạm rồi, ngày khác tôi sẽ đích thân đến nhà để tạ lỗi." Vẻ mặt u ám của Lục Cẩn đã tố cáo ý đồ thật sự của hắn. Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo trả đũa, thề sẽ không bỏ qua món nợ hôm nay.

"Luôn hoan nghênh. Tôi cũng rất mong chờ được gặp lại cậu lần nữa." Cứ qua một lần livestream, tôi lại trưởng thành thêm một chút. Chờ gặp lại Lục Cẩn lần sau, không chừng tôi sẽ cho gã một "niềm vui bất ngờ" thật sự!

Chờ nhóm Lục Cẩn rời khỏi tầng lầu thí nghiệm, đạo trưởng Nhàn Thanh mới thu hồi nhành liễu. Ông nhìn tôi với vẻ mặt đồng cảm: "Chàng trai trẻ, cậu đúng là nghé con không sợ hổ. Cậu có biết sư phụ của Lục Cẩn đến từ đâu không?"

"Sư phụ của gã là ai thì có liên quan gì đến tôi chứ? Nếu hôm nay ông không nhúng tay vào, tôi đã cho ba tên ấy biến mất khỏi thế giới này trong im lặng rồi."

"Nhiệt huyết tuổi trẻ đôi khi quá mạnh mẽ, có thể tự làm tổn thương chính mình." Đạo trưởng Nhàn Thanh lắc đầu: "Lục Cẩn có đạo hiệu Tử Thu, dù tuổi tác không lớn nhưng đã tu hành hơn mười năm. Nó được tiên sư của Diệu Chân quan nuôi nấng từ nhỏ. Chẳng ai biết cha mẹ của nó là ai, lớn lên trong đạo quan, nó thông minh bẩm sinh và rất được lòng các trưởng bối."

"Như vậy đâu có nghĩa là tên đó có quyền làm càn làm quấy?" Lục Cẩn có tính tình ngang ngược từ trong xương tủy. Chỉ cần nhìn qua những cử chỉ thường ngày của gã, có thể thấy rõ gã chẳng hề nể mặt bất cứ ai.

Đạo trưởng Nhàn Thanh im lặng một lát, rồi nói: "Lẽ ra tôi không nên nói cho cậu nghe chuyện nội bộ của Đạo môn. Nhưng do cậu đã bị liên lụy rồi, nên tôi sẽ tiết lộ cho cậu một vài điều. Lục Cẩn đến từ Diệu Chân đạo. Mặc dù Đạo này không có nhiều tu sĩ cho lắm, nhưng mỗi người trong đó đều là những vị cao thủ có tài năng xuất chúng, tinh thông luyện đan, vẽ bùa chú, thành thạo trận pháp, hầu như nắm vững mọi thứ. Hơn nữa, đạo này có truyền thống cực kỳ bênh vực người nhà. Ai mà bị bọn họ để mắt đến, ắt hẳn khó lòng mà sống yên ổn."

Nghe đến đó, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao ngay từ đầu, đạo trưởng Nhàn Thanh không muốn nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Lục Cẩn.

"Diệu Chân đạo..."

Thấy tôi lẩm bẩm mấy chữ này, đạo trưởng Nhàn Thanh nghĩ rằng tôi sợ sệt, bèn phủi nhẹ áo vải thô của mình, rồi nói: "Cậu cũng đừng quá lo lắng, dù sao cũng là người tu hành, đâu phải bọn tà ma ngoại đạo kia mà."

Lời an ủi của đạo trưởng Nhàn Thanh chẳng hề thuyết phục tôi chút nào. Ban nãy, nếu tôi không biết cách phá giải bùa chú của Diệu Chân, e rằng đôi chân này của tôi đã bị bẻ gãy rồi. Đây vẫn chưa phải là hành động quá đáng à?

Tôi dò hỏi thêm vài thông tin về Diệu Chân đạo, rồi dẫn Anh Tử ra về. Từ trường trung học Tân Hổ về đến Giang Thành, phải ngồi xe tầm nửa tiếng đồng hồ.

Ngồi trên xe được một lúc, Onitsuka Ayaka đã gọi điện cho tôi. Tôi nhìn vào điện thoại, nhận ra còn nhiều cuộc gọi nhỡ khác.

"A lô?"

"Cuối cùng cũng gọi được cho cậu. Đã tìm thấy Anh Tử chưa?" Tôi đặt điện thoại kề bên tai Anh Tử, nhưng con bé đẩy ra, cúi đầu, không thèm trả lời.

"Chuyện này..."

Tôi cầm điện thoại, nhưng không biết trả lời Onitsuka Ayaka thế nào. Cô ấy bèn nói: "Con tôi đi cùng với cậu, vậy là tôi yên tâm rồi. Hai người đang ở đâu, tôi sẽ lái xe đến đón."

Tôi chưa kịp trả lời thì Anh Tử giật lấy điện thoại, dùng ngón tay út kết thúc cuộc gọi.

"Cháu muốn xuống xe."

Anh Tử ngồi trong xe, nhưng đặt tay vào chốt cửa. Tôi bèn bảo tài xế dừng lại, thanh toán tiền xe, lén lút nhắn tin cho Onitsuka Ayaka rồi cùng Anh Tử xuống xe.

Đường phố náo nhiệt, dòng xe tấp nập, nhưng dường như tất cả những thứ ấy đều tách biệt khỏi cô gái nhỏ này. Con bé đeo cặp táp, bước dọc theo vỉa hè hình răng cưa, hòa lẫn vào dòng người.

Chẳng ai để ý đến con bé, cùng lắm là ngoái nhìn vẻ dễ thương của con bé lâu hơn một chút, rồi quay người bước đi. Một thời gian ngắn sau đó, sẽ quên bẵng mình đã từng gặp một người qua đường như thế.

Bé gái đã quá quen với sự cô độc, dù ở giữa lòng thành thị buổi sớm mai rực rỡ, hay trong những cơn mộng mị khi đêm về.

Sự cô độc không đáng sợ, chuyện đáng sợ là cô độc đến mức c.h.ế.t lặng, cuối cùng từ bỏ luôn niềm hứng thú với tất cả những gì mới mẻ xung quanh.

Con bé đi bộ suốt một đoạn đường khá xa, cuối cùng dừng chân trước một rạp chiếu phim nọ. Trên cửa kính, một tấm áp phích lớn dán lên trên, quảng bá cho bộ phim "Vì có anh, tình yêu nồng cháy giữa thành thị".

Trong bức hình, một cặp đôi nam nữ đang ôm nhau thắm thiết. Dường như hình ảnh đó đang thiêu đốt cả tòa thành thị đến nóng rực, nhưng chung quy lại, đây chỉ là những hình ảnh hư cấu mà thôi. Thực tế thì, đó chỉ là những diễn viên tới lui vội vã, khoác lên mình lớp mặt nạ dối trá, với những cảnh quay chớp nhoáng.

Anh Tử đứng yên trước rạp chiếu phim khá lâu. Đây cũng là lần đầu tiên tôi trông thấy ánh nhìn phấn khởi lấp lánh trong mắt con bé.

Tôi dắt nhẹ tay con bé, khiến nó ngước nhìn tôi bằng vẻ khó hiểu. Tôi dẫn con bé bước tới, đẩy cánh cửa kính trong suốt ra.

"Con muốn xem phim gì?"

Tôi không hề rụt tay lại, mà cúi đầu xuống theo thói quen. Tôi khẽ nhéo gương mặt Anh Tử, dường như con bé đang ửng hồng cả lên.

"Đây... đây có phải là buổi hẹn hò chính thức không ạ?" Đầu Anh Tử gục xuống gần sát ngực, giọng nói từ âm mũi khẽ vo ve.

Nhờ các giác quan được cường hóa, tôi nghe rất rõ ràng, nhưng đành làm bộ làm tịch: "Cứ vào xem đại một bộ phim tình cảm lãng mạn nào đó đi."

Vừa mua vé xong, người bán vé đã ngăn tôi và Anh Tử lại. Cô ấy chỉ về phía Bạch Khởi đang vẫy vẫy đuôi, chạy tới chạy lui: "Thưa anh, anh không được phép mang thú cưng vào trong đâu ạ."

Ngay lúc này, khi tôi định thương lượng với người bán vé thì nghe thấy một tiếng phanh gấp ngoài cửa. Sau đó, Onitsuka Ayaka giẫm mạnh giày cao gót bước vào. Vừa thấy Anh Tử vẫn khỏe mạnh, Onitsuka Ayaka như kích động hẳn lên, vội vàng ngồi xổm xuống, định ôm con bé vào lòng.

Ấy vậy mà, Anh Tử khéo léo né tránh cái ôm này. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa đôi mẹ con này nữa. Tôi đứng giữa hai người phụ nữ có vẻ đẹp nổi bật thế này, khiến một số khách bộ hành qua lại bắt đầu chú ý.

"À... tôi định dẫn Anh Tử vào xem phim một chút thôi, chứ không có gì đâu." Tôi im lặng nhét cặp vé vào túi, định buông tay Anh Tử ra, nhưng con bé cứ nắm chặt lấy tay tôi.

"Không sao đâu, miễn Anh Tử vui vẻ là được. Tôi đã để con bé phải chịu khổ nhiều rồi."

Onitsuka Ayaka từ từ đứng dậy, tôi đành cười với cô ấy một cách khó xử: "Vậy nhờ cô giữ Bạch Khởi giúp tôi, chờ xem phim xong, tôi sẽ đưa Anh Tử về nhà."

Tôi dẫn Anh Tử quay người vào trong rạp. Onitsuka Ayaka nhìn tôi dẫn con gái cô ấy đi xa, bỗng nhiên tức giận, giậm chân thình thịch, vẻ mặt rõ ràng là đang rất ghen tuông.

"Có phải tên Cao Kiện này giở trò gì với con gái mình không nhỉ? Mình nhìn người cả mười mấy năm nay, chẳng lẽ lại nhìn lầm sao?"

Khó chịu trong lòng, cô nàng đưa tay xoa xoa đầu Bạch Khởi. Bạch Khởi không cam tâm yếu thế, nó gầm gừ một tiếng, rồi táp về phía hình xăm hồ ly màu xanh sống động trên n.g.ự.c cô.

"Ối da... con ch.ó háo sắc này! Mày cắn vào chỗ nào thế hả?"

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 116