Tôi giật mình khi nhìn thấy lá bùa trong tay Tử Sửu, khó thốt nên lời. May thay, gã vẫn luôn chú tâm vào trận pháp, không nhận ra sự kỳ lạ từ tôi.
“Bùa Thỉnh Thần!” Phỏng chừng cả đời này tôi cũng không bao giờ quên lá bùa trong tay gã. Tại Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03, chính nhờ vào lá bùa y hệt này, tôi mới có thể thỉnh thần nhập lên người, ngăn trở con tuyệt thế hung vật thoát ra khỏi vòng vây.
“Nó dùng lá bùa đó làm tâm trận ư?” Tâm trận là vị trí trung tâm, quan trọng nhất của một trận pháp. Thông thường, người bày trận sẽ sử dụng thiên tài địa bảo, hoặc những vật dụng lưu giữ nguyện lực hay chấp niệm làm tâm trận. Vậy mà, tại sao gã đó lại dùng một lá bùa?
Tôi tự hỏi, đoạn lùi dần về phía cửa cầu thang, rồi hỏi Tử Mão: “Này, đừng đùa với trận pháp như vậy chứ. Giờ anh dùng một lá bùa làm tâm trận, có quá vội vàng không đấy?”
“Mày chưa từng trải sự đời rồi, lá bùa này đâu phải thứ tầm thường.” Giọng Tử Mão âm u, ánh mắt tham lam trần trụi dán chặt vào lá bùa: “Đây là lá bùa do Hồ tiên vẽ, vốn được thờ cúng sâu trong rừng núi. May mắn lắm anh trai tao mới thỉnh được về.”
“Người đặt nền móng cho đạo bùa chú chính là Thiên sư đạo nhân. Nếu bùa do yêu quái vẽ thì làm sao có công hiệu chứ? Có khi nào hai người bị lừa rồi không?”
“ Đúng là bọn yêu quái bình thường không am hiểu bùa chú, nhưng đây chính là Đệ nhất Hồ tiên ngàn năm qua...”
“Khụ khụ!” Tử Sửu ho khan hai tiếng từ giữa trận. Gã lườm thằng em một cái, rồi cả hai im bặt ngay lập tức.
Dù tôi có gặng hỏi đủ kiểu, Tử Mão vẫn ấp a ấp úng, không chịu giải thích rõ ràng.
“Trận đồ này chắc chắn có vấn đề.” Tôi xoa cằm, ánh mắt dán chặt vào lá bùa trong tay Tử Sửu. Đầu tiên, gã thực hiện ba quỳ, chín lạy trước lá bùa, sau đó đặt nó ở giữa ba con anh linh.
Dường như gã biết tôi đang chú ý dõi theo, nên chỉ dám niệm thầm thần chú. Tôi chỉ thấy môi gã mấp máy, chẳng nghe thấy gì cả.
“Dùng bùa Thỉnh Thần để áp trận... Gã ta định làm gì đây?”
Theo hành động thi pháp và niệm chú của Tử Sửu, miệng của ba con anh linh há toác ra hoàn toàn. Âm khí trong hành lang hóa thành từng làn gió đen, cuồn cuộn bay vào miệng bọn chúng.
“Bọn chúng đang cắn nuốt âm khí và oán khí ư?” Tôi vừa định quan sát kỹ hơn, bỗng nghe tiếng bước chân tập tễnh dưới cầu thang. Bọn học sinh thân thể tàn khuyết kia đã đến!
Cả một nhóm người tụ lại, khí đen mù mịt bao phủ. Toàn thân chúng lảo đảo, mặt mày trắng bệch, ngũ quan méo mó dị dạng cùng với đôi mắt đen ngòm trống rỗng.
“Tìm thấy rồi! Bọn chúng ở đây!”
“Chơi trốn tìm à? Tao chơi chưa đủ đã ghiền này!”
“Nhiều bạn mới thế sao? Đủ để vui đùa cùng chúng ta lâu dài rồi!”
Bọn chúng lao đến, giọng điệu quái dị, trông như một dòng sông đen ngòm cuồn cuộn.
“Lục Tội Chân Ngôn! Sất, Đà, Già, La!” Tử Mão hô to chân ngôn Phật pháp trừ ma. Những chữ này ẩn chứa nguyện lực của Phật môn, có tính sát thương cực cao với bọn ma quỷ.
Một mình gã lao vào hành lang, đối đầu với đám ma quỷ. Quỷ hồn nào bị d.a.o găm của gã c.h.é.m ngang, trên người sẽ xuất hiện những vết thương không thể nào khép miệng.
Tiếng quỷ khóc sói gào vang vọng khắp nơi. Tử Mão chiến đấu hăng hái ở đằng kia, còn tôi ở bên này thì thấy hơi ngại ngùng.
Tử Mão là một tu sĩ thực thụ, còn tôi chỉ là một gã tay mơ, một thường dân biết chút ít đạo pháp. Tôi mới tu luyện chưa đầy nửa tháng, kêu tôi ngăn cản lũ quỷ hồn tiến vào từ cầu thang này, thật sự là quá sức đối với tôi rồi.
“Anh Tử, cháu lo khu lầu dưới nhé, nhất định phải thủ vững!” Tôi nói với Anh Tử, cô bé có vóc dáng nhỏ nhắn. Cô bé gật đầu, quả nhiên rất nghe lời, đứng vững vàng trước cửa cầu thang.
Tôi liếc nhìn Anh Tử đầy ẩn ý, rồi không nói thêm gì, nhanh chóng lấy ra lá bùa Trấn Áp.
"Ngũ phương Thần tướng, mượn dùng pháp uy, trấn áp vạn vật, cấp cấp như luật lệnh!"
Tôi không ném lá bùa ra mà giữ chặt trong tay. Pháp lực từ bùa chú bao phủ lấy tay tôi, tạo thành dòng ánh sáng lóng lánh có thể đốt cháy lũ âm hồn.
Tôi thét lên, rồi lao thẳng vào giữa đám quỷ hồn, ra tay không chút nương tình. Bọn lệ quỷ trong cơn ác mộng này quá đông, dù đã chia thành ba nhóm, nhưng mỗi người chúng tôi đều phải gánh chịu áp lực cực lớn.
Pháp lực quanh tay tôi mờ dần, sắp sửa vụt tắt hoàn toàn. Lá bùa bị âm khí ăn mòn, chi chít những vết rách.
“Tử Sửu! Mau đẩy nhanh tiến độ!” Mới chỉ vài phút trôi qua, cả người tôi đã bị khói đen bao phủ, âm khí thẩm thấu vào cơ thể, khiến tinh thần dần mịt mờ.
Tử Mão trong hành lang cũng sắp cạn sức. Chiếc d.a.o găm gã cầm đã gãy ngang, trên người hằn rõ vài vết răng cắn của bọn lệ quỷ.
“Cố gắng lên!” Mặt Tử Sửu đỏ sậm lại. Hiện tại, gã đang chủ trì trận pháp, khó lòng phân tâm ra bên ngoài.
Gã quỳ xuống, hai tay nâng lá bùa lên, như thể đang nâng đỡ một vật cực kỳ nặng nề: “Tam Anh Tụ Linh!”
Âm hồn, lệ quỷ xuất hiện ngày càng đông đúc. Tốc độ hấp thu âm khí của ba con anh linh còn nhanh hơn trước. Chúng há toác miệng, cái bụng tròn căng phồng dần lên, trông cực kỳ khủng khiếp.
Tử Sửu phun ra một ngụm m.á.u đen. Máu rơi xuống đất, hóa thành một sợi tơ đỏ thẫm, nối liền ba anh linh ma quỷ. Sau đó, sợi tơ m.á.u xoay chuyển dần, hút sạch những làn âm khí và oán khí, rồi chuyển dời chúng vào trong lá bùa nằm trên bàn tay Tử Sửu.
“Khởi trận!” Gã gầm lên, lá bùa kia bỗng dưng toát ra một luồng sinh khí mạnh mẽ sau khi những luồng âm khí kéo đến. Nó như vừa thức tỉnh từ một giấc ngủ say ngàn năm, chậm rãi hấp thu âm khí, trong khi cái bụng căng phồng của ba con anh linh cứ xẹp xuống dần.
Khi âm khí vừa được hút sạch, hình vẽ Cửu vĩ Hồ ly màu m.á.u trên lá bùa bỗng nhiên mở mắt. Thế nhưng, có lẽ lá bùa này vẫn chưa hấp thu đủ khi lực hút vẫn cuồn cuộn không ngừng. Cuối cùng, nó nuốt chửng luôn cả ba con anh linh gớm ghiếc đang khóc rống thảm thiết!
“Vẫn chưa đủ!” Âm khí xao động dữ dội, tóc đen trên đầu Tử Sửu tung bay tán loạn. Gã gầm lên về phía Tử Mão: “Mở Sinh môn!”
Tử Mão nghe vậy, liền rút lá cờ lệnh màu đen từ trong người ra, nhanh chóng lùi vào một góc khuất.
Khi gã vừa né sang, một lực hút khổng lồ lập tức kéo tất cả âm hồn lệ quỷ tại đó vào trong trận pháp.
Những quỷ hồn than khóc thảm thiết, nhanh chóng hóa thành từng dòng tinh túy, bị lá bùa m.á.u kia hấp thu sạch bách. Những nét hoa văn trên thân bùa càng lúc càng rực rỡ hơn, tựa như con Cửu Vĩ Huyết Hồ sắp sửa hồi sinh.
“Không đủ, vẫn còn chưa đủ!” Tử Sửu hoàn toàn phớt lờ việc âm khí đang ăn mòn qua lớp da, khiến toàn thân gã đen kịt, vẫn điên cuồng giơ cao lá bùa.
Tôi đã sớm nhận ra sự bất thường phía sau lưng mình. Lực hút đột nhiên tăng mạnh, không chỉ kéo theo các âm hồn mà ngay cả tôi cũng suýt chút nữa bị hút vào.
“Cái quái gì thế này? Tử Sửu, mày rốt cuộc định làm gì?”
Đại trận đã hoàn thành, Tử Sửu chẳng còn chút kiêng dè nào. Gã phá ra tiếng cười lớn: “Sao nào? Dĩ nhiên là tao định diệt sạch tất cả bọn mày rồi! Thực ra, đây vốn không phải là Cửu Tử Tuyệt Âm Trận. Tên chính xác của trận pháp này là Tam Anh Tụ Linh, dùng âm khí của trẻ con sinh vào giờ âm để làm dung môi kích hoạt. Từ đó, nó sẽ kích hoạt ba trăm loại âm khí ẩn chứa bên trong trận đồ, biến những quỷ hồ, tà vật kia thành âm khí tinh thuần!”
Gã ta đắc ý tột độ. Âm khí cuồn cuộn bao phủ lấy gã. Lá bùa m.á.u trong tay, sau khi nuốt chửng đủ lượng âm khí, đã tỏa ra ánh sáng đỏ tươi rực rỡ, chói mắt xuyên màn đêm.
“Mà đây mới chỉ là bước khởi đầu thôi. Hồi nhỏ, tao từng may mắn được Hồ Tiên ban cho một lá bùa nơi rừng sâu. Mặc dù đây chỉ là một lá bùa cấp thấp, nhưng chỉ cần cung cấp đầy đủ m.á.u thịt và âm khí, nó thậm chí có thể phát huy uy lực của một bùa chú thượng thừa! Vì thế, đây đúng là nhất cử lưỡng tiện! Trước hết, tao sẽ diệt trừ lệ quỷ, lấy âm khí, sau đó sẽ thỉnh thần nhập thân, tru diệt sạch những kẻ cuồng vọng dám cướp đoạt Bát Tự Thần Sát như mày!”
Thế trận của Tử Sửu đã hoàn toàn thiết lập, gã dĩ nhiên không cần che giấu âm mưu của mình nữa. Gã lập tức dán lá bùa m.á.u lên trán.
Sau khi hấp thụ âm khí, lá bùa mang hung tính cực mạnh. Gã chỉ vừa dán lên đỉnh đầu, nơi ấy bỗng trào ra m.á.u tươi. Một chuyện quỷ dị hơn là, dòng m.á.u vừa trào ra lập tức đông đặc, rồi bị hút ngược vào lá bùa.
Đây là một lá bùa có thể hút hồn phách, m.á.u huyết, thậm chí cả tuổi thọ của người thi pháp. Chính tôi đã từng trải nghiệm cảm giác này.
“Cao Kiện, mày dám nhúng tay vào đại sự của Phật môn, dám tranh đoạt số mệnh Bát Tự. Hôm nay chính là ngày tàn của mày!”
Biến cố xảy ra trong chớp mắt. Tôi đã sớm đề phòng bọn chúng có ý đồ xấu, nhưng không ngờ kế hoạch của gã lại độc ác đến vậy. Gã đã lợi dụng oán khí từ cơn ác mộng này để cung cấp năng lượng cho lá bùa máu, dùng nó để thỉnh thần.
“Tử Sửu! Mày thật sự muốn ra tay với tao ngay lúc này ư? Chúng ta đang mắc kẹt trong cơn ác mộng! Nếu mày g.i.ế.c tao, mày sẽ càng khó thoát khỏi giấc mơ này.”
Từ khi lá bùa m.á.u kia thức tỉnh, tôi cảm nhận được một luồng ý chí nào đó đang dần thức tỉnh trong tâm trí mình. Dưới lớp áo, dường như hình xăm Huyết Hồ Ly kéo dài từ n.g.ự.c đến đùi đang dần hồi sinh. Đôi mắt của nó lộ rõ vẻ tham lam và hưng phấn khó tả.
Nghe tôi nói xong, Tử Sửu thoáng chần chừ, nhưng rồi ánh mắt gã vẫn ánh lên vẻ ngoan độc: “Mày nghĩ tao không nhận ra sao? Mày đang che chở cho một đứa bé được tạo ra từ oán khí, đúng không? Tao đoán rằng, đó chính là yếu tố mấu chốt để phá vỡ cục diện này. Đừng nhiều lời nữa, tao tiễn mày lên đường đây!”
Gã vội vàng ra tay, không cho tôi kịp có cơ hội phân trần, có lẽ cũng vì gã sợ bản thân sẽ đổi ý. Quả thật, Tử Sửu khó đối phó hơn cả những gì tôi dự liệu.
Hai mươi bảy lá bùa dưới chân tôi bị dòng m.á.u tươi hòa trộn thành một thể thống nhất. Tử Sửu cắt một giọt m.á.u ngay giữa trán, chấm vào lá bùa m.á.u đang cầm trên tay, rồi gã hô lớn:
“Thỉnh thần!”