“Là người cô giáo đã quyến rũ bố mày, khiến mày phải chuyển đến trường trung học Tân Hỗ? Hay là Trầm Mộng, người mày yêu càng sâu, hận càng nhiều? Hay chính là người bố vô trách nhiệm kia?” Tôi đưa ra vài câu trả lời, nhưng Quách Quân Kiệt đều lắc đầu phủ nhận.
Cuối cùng, nó tự hé lộ: “Là mẹ tao! Là người mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra tao!”
Đây là đáp án mà tôi chưa từng nghĩ đến. Theo những gì tôi biết, dù mẹ nó có thiếu thốn tình cảm mẫu tử, nhưng chưa bao giờ chủ động hành hạ nó. “Mày có thể nói cho tao biết nguyên nhân hay không?”
Nó im lặng một hồi, rồi phất một luồng âm phong ra, cuốn lấy sợi dây chuyền mặt Phật Song Diện đã vỡ nát của Tử Sửu bay đến dưới chân mình.
“Vị Song Diện Phật đó đã phá nát cuộc đời tao, biến tao thành mục tiêu bị tất cả mọi người bắt nạt. Nhưng tao không hận ông ta quá nhiều, vì cuối cùng ông ta lại là kẻ đã chỉ cho tao con đường giải thoát.”
“Mày nghĩ thoáng nhỉ?” Nghe thế, tôi càng thêm tò mò. Tại sao Quách Quân Kiệt lại hận mẹ ruột của nó hơn cả kẻ đứng sau giật dây là Song Diện Phật? Tôi vắt óc suy nghĩ mà không tài nào tìm ra lời giải đáp.
Quách Quân Kiệt liếc mắt nhìn tôi, tiếp lời: “Song Diện Phật đã lợi dụng số mệnh của tao để luyện thành lá bùa Đồng Tang. Nhờ đó, tao cũng có được năng lực đi vào trong giấc mơ. Năng lực ấy không chỉ dừng lại ở Giấc mơ Nhạt nhẽo, chỉ cần tao muốn, thậm chí tao có thể bước thẳng vào tầng Giấc mơ Thâm sâu, khai quật ra mọi bí mật chôn kín tận đáy lòng của từng người. Nhờ năng lực này, cuối cùng tao mới khám phá ra một sự thật vô cùng tàn nhẫn.”
Giọng điệu của Quách Quân Kiệt dần đổi khác. Vốn dĩ nó đang nói chuyện một cách nghẹn ngào, nay càng khiến người nghe cảm thấy khó chịu, nặng nề hơn: “Vốn dĩ tao cũng như mày, cứ nghĩ tất cả đều do Song Diện Phật sắp đặt. Tao tưởng rằng ông ta dùng tà pháp mê hoặc bố tao, khiến ông ấy lún sâu vào việc nghiên cứu những văn hóa t.ì.n.h d.ụ.c đồi bại, bỏ bùa anh hai và chị ba l.o.ạ.n l.u.â.n với nhau. Tao cứ nghĩ ông ta sai khiến Trương Văn xúi giục bọn bạn học bắt nạt, nhục mạ, tra tấn tao. Mà đúng là như vậy, tao thấy rõ thực tế đó trong giấc mơ của từng người. Chỉ có điều, giấc mơ của người phụ nữ đã sinh ra tao lại có điểm khác biệt.
Tao rà soát ký ức của bà ấy, chẳng thấy có chút liên quan nào đến Song Diện Phật. Tất cả những chuyện bà ấy làm không phải do Phật Đà mê hoặc, mà do chính bản thân bà ta tự nguyện thực hiện.
Tao không tìm ra được bất kỳ lý do nào để bào chữa cho tội lỗi của bà ấy. Mọi tội lỗi của những người khác đều có thể đổ lên đầu Song Diện Phật, nhưng riêng bà ta thì không!”
Quách Quân Kiệt hơi mất kiểm soát cảm xúc, một khuôn mặt âm hồn trông na ná đèn kéo quân ẩn hiện trên người nó.
“Kẻ vứt bỏ tao đầu tiên không phải ai khác, chính là bà ấy.” Một lúc lâu sau, Quách Quân Kiệt mới bình tĩnh trở lại. Giọng nói của nó mang theo mùi vị bi thương đến xót xa.
Tôi nhìn Quách Quân Kiệt đang đột ngột im lặng, chẳng biết phải nói thế nào. Nó là một tên điên, không hơn không kém. Nó đã tàn sát cha, mẹ, anh, chị ruột của mình, rồi nguyền rủa cả ngôi trường, giam cầm hàng trăm vong linh không cho an nghỉ.
Nhưng liệu nó có thực sự là một kẻ xấu xa không?
Khi ở phòng thí nghiệm, tôi giúp nó trói buộc Tiết Phi, để nó lựa chọn phương pháp g.i.ế.c người. Nó đã chọn một con d.a.o sắc bén, dứt khoát kết liễu Tiết Phi chỉ bằng một nhát duy nhất. Qua chuyện này, ít ra nó vẫn còn giữ lại chút nhân tính. Chỉ là, chẳng ai xung quanh quý trọng phần nhân tính mong manh này, còn xem nó như một thứ gì đó ti tiện, bẩn thỉu.
Trong ngôi trường này, hiếm có ai gọi nó bằng tên thật, toàn là những biệt danh như thằng lùn, phế vật, con hoang.
Chính những điều đó đã đẩy nhanh quá trình nảy mầm của hạt giống dị dạng trong tâm hồn nó. Một con quái vật khủng khiếp đang dần lớn lên trong tâm trí non nớt ấy.
Nếu tôi là một người ngoài cuộc, dùng ánh mắt công bằng để đánh giá, tôi cảm thấy cả ngôi trường này đúng thật đáng phải chịu cái chết.
Pháp luật khó lòng trừng phạt những kẻ xấu xa mang vỏ bọc ngụy trang kín kẽ ấy. Từ đó, không quá khó để lý giải lý do tại sao Quách Quân Kiệt lại hành động điên cuồng đến như vậy.
“Quách Quân Kiệt, tao đã nhìn thấy cuộc đời của mày trong giấc mơ. Tao không có tư cách để bình phẩm mày làm đúng hay đã sai. Chỉ là, chuyện đã qua 05 năm rồi, những khuất nhục mà bọn chúng gây ra cho mày cũng đã sớm được hoàn trả lại hết rồi chứ? Hà cớ gì mày phải lún sâu vào vũng bùn này, giam cầm những linh hồn kia? Hay là mày hãy buông tha cho chúng nó đi, cũng là tự giải thoát cho chính mình.”
Tôi thử thuyết phục Quách Quân Kiệt. Hiện tại, tôi đã biết rõ, người gọi cuộc điện thoại kia, giao ủy thác từ âm phủ, chính là nó. Nhưng ủy thác này lại không mấy rõ ràng, không đầu không đuôi, tôi chẳng biết phải làm sao để giải quyết ổn thỏa.
“Giải thoát? Mày nghĩ tao sẽ dễ dàng buông tay sau mười bảy năm đọa đày tủi nhục đó sao?” Quách Quân Kiệt giơ một ngón tay lên, giọng trầm đục: “Mày vẫn không hiểu ý tao. Tao cho mày chứng kiến mọi thứ tao đã trải qua không phải để nghe mày giảng đạo lý.”
Âm khí cuồn cuộn bao trùm lấy hắn, từng oan hồn kêu gào lượn lờ quanh ngón tay xương xẩu: “Tao cần mày giúp tao, vì những kẻ tội đồ năm đó vẫn chưa bị tiêu diệt hết. Vẫn còn có kẻ chạy thoát. Kẻ đầu tiên, là lão hiệu trưởng béo ị như heo kia, là gã chồng kế tiếp mẹ tao tái hôn, và vị ‘ân nhân’ đã biến tao thành hình hài quái dị này – Song Diện Phật!”
Nghiến chặt răng thốt ra những lời đó, Quách Quân Kiệt cười một cách âm hiểm, ngón tay chỉ thẳng về phía Tử Sửu và Tử Mão. Ngoài oán khí ra, một luồng sức mạnh đặc biệt nào đó dường như bỏ qua mọi lớp bùa chú phòng thủ, b.ắ.n thẳng vào thân thể hai người.
“Soán Mệnh chi thuật! Tên này không phải lệ quỷ, nó là Thần Sát Bát Tự!” Tử Sửu kinh hãi thét lớn. Những lá bùa không thể nào ngăn chặn làn khói đen Quách Quân Kiệt đánh ra, và thân thể hai người bắt đầu lão hóa nhanh chóng!
“Dùng vật đó mau lên! Đừng do dự nữa! Sau khi thoát khỏi đây, em phải báo cho Lộc Hưng biết, nhất định phải tiêu diệt kẻ này!” Tử Sửu đẩy Tử Mão ra, một mình cố gắng ngăn cản làn khói đen.
“Anh hai!” Người em tên Tử Mão vội vàng rút ra một lệnh bài hình bát giác. Chẳng rõ vật đó làm bằng chất liệu gì, nhưng trên mặt khắc hai chữ “Soán Mệnh” bằng ký tự cổ, mặt dưới lại là tên của hai anh em.
“Đi nhanh lên!”
Thân thể Tử Sửu lão hóa càng lúc càng nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một năng lực đáng sợ đến vậy: “Soán Mệnh chi thuật ư? Nó có mối liên hệ nào với Bát Tự Thần Sát chứ?”
Tử Mão nắm chặt lệnh bài trong tay, còn Tử Sửu xoay người đối mặt với màn sương mù. Gã cởi đạo bào ra, lộ ra bên trong dán dày đặc bùa chú khắp người.
“Muốn cản tao sao? Thứ châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!”
Sương đen tỏa ra từ người Quách Quân Kiệt càng lúc càng dữ dội. Tử Sửu không thể nào gượng dậy được nữa, quay lại thét to về phía em trai: “Đi đi!”
Giữa lúc bọn chúng giao chiến, tôi chợt nhận ra một điều kỳ lạ. Thân thể Quách Quân Kiệt rõ ràng được tạo thành từ sương mù và vô số oan hồn: “Chẳng lẽ đây cũng không phải bản thể thật của nó?”
Tôi quay đầu nhìn lại, một biến cố bất ngờ xảy ra ngay giữa hành lang. Chẳng biết Tử Mão đã sử dụng pháp quyết gì, mà chiếc lệnh bài màu đen ấy xé toạc một lỗ hổng ngay giữa không gian của cơn ác mộng này.
Hai mắt Tử Mão đỏ hoe, định kéo theo Tử Sửu vào lỗ hổng đó ở khoảnh khắc cuối cùng, nhưng gã bị Tử Sửu đẩy ngược lại: “Nói cho Lộc Hưng biết, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó. Rất có thể hắn chính là Vận Mệnh!”
Lối thoát giữa cơn ác mộng nhanh chóng đóng kín lại.
... Keng...
Chiếc lệnh bài vừa rồi rơi xuống đất, một vết rạn nứt lan dài ngay trên bề mặt.
Tử Sửu nhặt lệnh bài lên, xoay về phía Quách Quân Kiệt, bắt đầu niệm chú. Nhưng gã đã bị thương quá nặng, chưa dứt lời chú ngữ đã không thể trụ vững, nửa người tê liệt, ngã gục xuống mặt đất.
Màn sương đen hoàn toàn nuốt chửng gã. Chờ sương tan, tôi nhìn thấy nơi đó là một ông già đã gần đất xa trời, da dẻ nhăn nheo, đôi mắt mờ đục vô thần.
“Kẻ nào có dính líu đến Song Diện Phật Đà đều phải chết!”
Tử Mão bỏ trốn, Tử Sửu bỏ mạng giữa giấc mơ. Hiện tại, không còn bất cứ ai có thể quấy rầy tôi và Quách Quân Kiệt trò chuyện trên dãy hành lang này.
Tôi nhìn dáng vẻ c.h.ế.t thảm của Tử Sửu, ngón tay vô thức siết chặt lá Lôi phù: “Quách Quân Kiệt, nếu mày muốn phối hợp với tao để đối phó với Song Diện Phật, tao có thể giúp mày, vì bọn chúng cũng là kẻ thù của tao.”
“Nói miệng ai mà tin. Tao cần một bằng chứng! Nếu bây giờ tao thả mày ra, rồi mày không bao giờ dùng đến bùa Đồng Tang để đi vào giấc mơ nữa, vậy tao biết tìm mày ở đâu?”
Nghe Quách Quân Kiệt nói thế, tôi chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Mày muốn bằng chứng gì?”
“Đơn giản thôi mà, tao cần một đoạn ký ức.” Quách Quân Kiệt bước gần hơn đến tôi. Sương đen trên người hắn càng lúc càng đậm đặc, che kín khuôn mặt và những gương mặt khác đang lặn ngụp trên thân thể quái dị đó.
“Ký ức ư?” Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên. Ngay lúc này, tôi bất chợt trông thấy một bình luận bật lên từ một ID quen thuộc trong phòng livestream.
Chuyên gia Thôi miên Mr. Fan nói:
- Cậu streamer, cẩn thận đấy! Thằng đó đang lừa cậu! Dựa trên những nghiên cứu chuyên sâu trong ngành của chúng tôi, cách thức mà hiện tượng Bóng Đè có thể điều khiển ý nghĩ của một người chắc chắn có liên quan đến ký ức. Vì ý chí của cậu rất kiên cường, nó không thể tìm ra sơ hở để tấn công trực diện. Do đó, nó định dùng cách này để lừa gạt cậu mở rộng tâm thức.
Ngay khi nó đọc được ký ức của cậu, rất có thể nó sẽ kéo cậu vào tầng Giấc Mơ Thâm Sâu, sau đó thay thế cậu, dùng cơ thể của cậu để bước chân vào thế giới thực.
Về mặt lý thuyết, khả năng này rất cao, nên cậu nhất định phải cẩn thận nhé.
Nhìn dòng bình luận của Mr. Fan, tôi im lặng bấm đốt ngón tay bên trong túi áo, miệng thầm niệm thần chú.
Khoảng cách giữa tôi và Thần Sát Nguyên Thần càng lúc càng rút ngắn. Lớp sương đen dày đặc bao phủ không gian vài mét quanh hắn: “Tao chỉ cần ký ức của mày thôi, cho tao xem một lần đi. Tao chỉ liếc sơ qua, rồi sẽ thả hết bọn mày ra ngoài!”