Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 17

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Ra khỏi cửa hàng, tôi nhìn trước ngó sau, hướng ra con đường lớn, nhưng chẳng thấy bóng dáng Hạ Tình Chi ở đâu.

“Chạy đâu rồi nhỉ?”

Men theo đường lớn về phía trường học của cô bé, tôi sợ con bé bị giáo viên la mắng dù rằng bản thân đã bỏ công ngồi làm bài tập cả buổi chiều.

Đi chưa được bao xa, có tiếng chai lọ vỡ loảng xoảng truyền ra từ trong ngõ hẻm phía sau một cửa hàng.

“Tình Chi, có phải em không?” Nép sát góc tường, tôi nhìn vào con hẻm nhỏ khuất bóng âm u kia. Nơi đó, có một nữ sinh nhuộm tóc vàng, mặc đồng phục học sinh trung học, tay cầm một mảnh chai vỡ mà giương nanh múa vuốt.

“Cho mày thể diện mà mày không cần à? Mày nghĩ mình là thánh nữ chắc?”

Tuổi trẻ hiện nay, không nói chuyện là bắt đầu choảng nhau à? Tôi lắc đầu, một người ngoài như tôi không tiện can thiệp chuyện này, người nên ra mặt hẳn là giám thị trường học.

Vừa định quay lưng đi, tôi bỗng nghe cô nữ sinh tóc vàng gào lên: “Lột quần áo nó cho tao! Rồi quay video lại. Tao sẽ cho cả trường thấy cái cơ thể thật sự của mày!”

“Ác độc quá vậy?” Tôi luôn tin “nhân tính bổn ác”, cần phải được dạy dỗ mới có thể đi đúng đường ngay nẻo thẳng. Ấy thế mà, rõ ràng con bé tóc vàng đó lại rơi ngay vào cái loại không được dạy dỗ tử tế kia. Tôi rất muốn đi đến, tát cho nó một cái rồi nói cho nó biết, người với người, nên đối xử bình đẳng với nhau.

“Mày nghe thấy không? Thành thật một chút cho tao. Mày đê tiện lắm mà, ngày nào cũng đến shop đồ chơi người lớn, giờ còn giả vờ trong sạch ngây thơ à?” Kẻ vừa nói là một tên đàn ông, nghe qua giọng không có vẻ là một đứa học sinh.

“Tao thấy nó chướng mắt từ lâu rồi, còn bày đặt giả bộ lạnh lùng, thanh cao trong lớp học. Vừa tan trường là chạy đến mấy cái chỗ đen tối kia! Cmm! Muốn ói quá đi!”

“Sao câm như hến thế? Hay là bị bọn tao bắt quả tang đang làm chuyện đáng xấu hổ à?”

Những lời lẽ tục tĩu và ác độc vang vọng trong con ngõ vắng, đến nỗi tôi nghe cũng phải đỏ mặt.

“Nghe cho rõ đây! Tối nay, Đại ca Trần rủ mày đi uống rượu, hát karaoke. Nên biết điều một chút đi. Đừng tưởng lớn lên xinh xắn đôi chút là muốn làm gì thì làm. Tối nay, nếu biết nghe lời Đại ca Trần, đảm bảo mày không phải chịu thiệt thòi đâu.” Cô ả tóc vàng đứng cạnh, tay khoa khoa chiếc vỏ chai rượu vỡ nát.

“Thôi được rồi, đừng có làm nó bị thương. Con bé này mặt mũi, vóc dáng đều thuộc dạng hàng ngon đấy!” Kẻ vừa lên tiếng, chắc hẳn là Đại ca Trần, nói: “Nếu không tận mắt chứng kiến, tao cũng chẳng thể tin nổi. Một con bé học sinh giỏi như mày mà tan học lại mon men đến cái cửa hàng đó, chui vào trong cả buổi trưa.”

Đại ca Trần cười khẩy một tiếng, giọng đầy ác ý: “Mày đã cho người khác nếm mùi rồi, vậy để tao nếm thử luôn đi. Tối nay không say không về nhé!”

“Anh Trần, còn em nữa chứ!” Cô ả tóc vàng đứng bên cạnh nũng nịu.

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ! Đêm nay, anh đây sẽ 'nổ pháo' hai lần cho mấy đứa xem!”

Nghe Đại ca Trần huênh hoang, mấy tên đàn em trong hẻm bắt đầu nhấp nhổm, rục rịch giở trò sàm sỡ.

“Chát!”

“Mẹ kiếp! Mày dám tát ông mày hả? Chúng mày, dạy nó một bài học đi!”

Đám côn đồ lập tức xông vào, đ.ấ.m đá túi bụi cô bé đang bị dồn vào góc tường. Nhìn cách chúng ra tay là biết không hề nương nhẹ.

“Đủ rồi!” Tôi thật sự không thể chịu đựng thêm nữa, sải bước thẳng vào con hẻm.

“Chúng mày là đàn ông con trai, mặt mũi đâu mà đi ức h.i.ế.p một cô gái yếu ớt như vậy?”

“Mày là cái thá gì mà dám xen vào? Tao cảnh cáo mày, đừng có rước họa vào thân!” Một tên lưu manh xỏ khuyên tai, tay chỉ thẳng vào mặt tôi, gằn giọng đe dọa.

“Ban đầu, tao cũng chẳng định nhúng tay vào đâu. Thế nhưng chúng mày dám mở miệng gọi cửa hàng của tao là nơi bẩn thỉu, tao hết chịu nổi rồi.” Tôi vén tay áo lên, thái độ bất cần: “Lên một lượt đi, không lại bảo tao không cho chúng mày cơ hội nào.”

Quỷ quái, u linh thì tôi có thể chịu thua, nhưng mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ này thì khác. Nếu hôm nay tôi mà thua, thì thật có lỗi với bao năm tập luyện ở trường cảnh sát và hàng loạt câu lạc bộ mình từng gia nhập.

“Chúng mày, phế nó luôn đi!” Hai tên côn đồ lập tức vọt tới từ hai phía.

“Động tác chậm rì rì, còn kém xa mấy dì nhảy thể dục buổi sáng ngoài quảng trường.” Chờ hai tên kia lao đến gần, tôi liền khom lưng né một cú đấm. Sau đó, chân phải đã tụ lực từ lâu của tôi sút ra như đạn pháo, đạp thẳng vào bụng một thằng khiến nó văng xa mấy mét.

Bị một cú đạp mạnh vào bụng dưới, thằng đó nằm rạp ra đất, đau đớn đến mức không thể gượng dậy nổi. Tôi mỉa mai: “Bọn mày chỉ được cái c.h.é.m gió thôi à? Chẳng hiểu sao lại dám ra đường kiếm chuyện với người khác bằng cái thể chất yếu ớt như vậy?”

“Mẹ kiếp, cùng lên đi anh em!” Đám lưu manh còn lại đồng loạt ào lên. Do con ngõ hẻm quá chật chội, tôi khó lòng tả xung hữu đột. Cộng thêm vết bỏng ở bắp chân khiến tôi không thể linh hoạt như ý, nên cũng ăn phải vài cú đấm. Cũng may, những năm tháng ở trường cảnh sát đã giúp tôi rèn luyện được một thân thể cứng cáp, bền bỉ. Mấy tên này, muốn đánh gục tôi, còn lâu nhé!

Sau một trận hỗn chiến, tôi đành phải tung ra "tuyệt chiêu cuối" – chiếc gậy chích điện áp 8000 volt. Cuối cùng, nhìn cả đám nằm la liệt, miệng sùi bọt mép, tôi thầm thấy thỏa mãn và có chút cảm giác thành công.

“Sau này, nhớ sống yên phận một chút. Lần nào định đi bắt nạt người khác thì nhớ kỹ cái cảm giác bị điện giật ngày hôm nay nhé!” Tôi đánh bọn chúng đến mức không thể thốt nổi một lời cầu xin, đó mới đích thực là sự trừng phạt mà chúng đáng phải nhận.

Xử lý đám du côn xong xuôi, tôi mới tiến sâu vào trong con hẻm. Một cô bé học sinh đang cúi gằm nhìn xuống đất, hai tay che chặt n.g.ự.c vì chiếc khóa áo đồng phục đã bị hỏng. Cô bé đứng tựa vào bức tường bẩn thỉu, sách vở rơi vãi khắp nơi, đầy những vết giày dẫm lên.

Đây là lần đầu tiên tôi quan sát tỉ mỉ cô bé này. Gương mặt ngây thơ của nữ sinh lộ rõ vẻ đau khổ thầm kín đến tột cùng. Nét mặt dịu dàng, dù không hề trang điểm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh thoát, thu hút.

“Tình Chi, không sao rồi!” Ngón tay tôi khẽ xuyên qua mái tóc đen mềm mượt của cô bé, dịu dàng xoa đầu. Đây quả là một cử chỉ thân mật hiếm hoi giữa tôi và cô nhóc này kể từ khi hai người biết nhau.

Cô bé vẫn cúi gằm mặt nãy giờ, từ từ ngẩng lên. Lúc này, tôi mới thấy rõ, Hạ Tình Chi đang cắn chặt môi, cố kìm nén không cho nước mắt trào ra, nhưng khó lòng che giấu những vết bầm tím, dấu tích của trận bắt nạt trên gương mặt trắng trẻo kia.

“Em không sao.” Cô bé nắm chặt góc áo của tôi. Tôi bỗng thấy lúng túng, không biết phải an ủi cô ấy thế nào. Nhưng đột nhiên ngay lúc này, tôi bỗng hiểu ra một điều: Do sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng, do việc anh trai của cô bé mất tích, do điều bí mật không thể nói ra này, có lẽ tôi đã trở thành người đàn ông duy nhất trên thế giới này có thể thực sự thấu hiểu Hạ Tình Chi.

Khi tất cả mọi người xung quanh xa lánh, coi cô bé như một kẻ tâm thần hết thuốc chữa, một yêu quái mắc chứng đa nhân cách, thì chỉ có tôi chịu lắng nghe và nói chuyện với cô bé. Bởi vì chỉ một mình tôi mới biết được, những điều cô bé nói, đều là sự thật.

“Đây này, sách giáo khoa và vở bài tập của em đây. Lớn tướng rồi mà vẫn còn cái tật hay quên đồ vặt vãnh như thế này cơ à?” Tôi nhặt từng cuốn sách, quyển vở của cô bé lên, cẩn thận phủi sạch bụi đất bám trên đó. “Đi thôi, ăn cơm cái đã. Rồi anh sẽ đưa em về nhà, tiện thể xem xét những ký hiệu mà anh trai em để lại. Biết đâu, chúng ta sẽ tìm ra điểm đột phá cho vụ án này.”

Quay về cửa hàng, tôi lấy một chiếc áo sơ mi nam của mình cho Hạ Tình Chi mặc tạm. Sau đó, giữa những ánh mắt soi mói tò mò của mọi người xung quanh, tôi dẫn cô bé đi ăn vội một bữa cơm.

“Tình Chi, có chuyện này, anh không biết có nên nói ra không?”

“Dạ?”

“Theo nguyên tắc bất thành văn của nghề thám tử tư... thường thì khi đi ăn với khách hàng, người trả tiền sẽ là khách hàng.”

“Em đang đeo tai nghe, anh nói gì em nghe không rõ... Anh đeo cái tai nghe này lên giúp em với.”

Hai mươi phút sau, tôi theo Hạ Tình Chi trong bộ đồ ngộ nghĩnh đến khu chung cư nơi cô bé đang ở. Xung quanh đó, mấy hộ gia đình khác cứ chỉ trỏ xì xầm qua lại.

“Lát nữa, nếu phụ huynh của em hỏi anh có quan hệ gì với em, thì anh trả lời thế nào?”

“Anh nói anh là thầy giáo trong trường hai đứa, đến đây thăm hỏi.” Vừa nghĩ ra một cái cớ thoái thác, nhưng khi vào trong nhà, cả hai người liền phát hiện phụ huynh của Hạ Tình Chi không có ở nhà.

“Tuyệt quá, dẫn anh đến phòng của anh trai em đi. Chúng ta phải tranh thủ thời gian, làm việc nhanh gọn.”

Nhà của Hạ Tình Chi có ba phòng ngủ, một phòng khách. Theo cách bày trí, nhà của cô ấy không thuộc dạng giàu có gì, nhưng chắc cũng thuộc gia đình có điều kiện, khá giả.

“Đây là phòng của anh trai em, giờ là nhà kho rồi nên hơi lộn xộn.” Bật đèn lên, tôi đi vào phòng cùng Hạ Tình Chi.

“Ký hiệu mà em nói ở đâu vậy, để anh nhìn xem?”

“Dưới gầm giường.”

Dọn mớ đồ cũ sang một bên, tôi chui xuống gầm giường. Sát bờ tường, tôi thấy có vết khắc d.a.o ở tận phía trong cùng.

Tôi dùng điện thoại rọi sáng, đúng thật có mấy dòng chữ màu đỏ ở vị trí Hạ Tình Chi đã chỉ.

“Màu chữ đã sẫm lại, chắc chắn được khắc bằng d.a.o nhỏ và m.á.u tươi.” Nét chữ xiêu vẹo, nguệch ngoạc, cứ như thể người viết đang trong cơn hoảng loạn tột độ, tay run rẩy khắc từng chữ.

“Khi nào mới chấm dứt cơn ác mộng này đây? Tôi không muốn livestream, tôi sắp c.h.ế.t rồi! Tôi sắp c.h.ế.t rồi!”

“Điểm tích lũy xuống số âm rồi. Tôi cảm giác được bọn chúng đang tới. Đừng mang tôi đi mà, tôi không muốn chết!”

“Trong hành lang, hay bên ngoài cửa sổ, hay cũng có thể là đang nằm ngay trên giường tôi?”

Mấy dòng chữ này chắc chắn do anh trai của Hạ Tình Chi để lại lời trăn trối. Điểm tích lũy của anh ta xuống số âm, nên Âm Gian Tú Tràng chuẩn bị thanh trừ anh ta.

Những dòng chữ này chỉ có thể chứng minh Âm Gian Tú Tràng đủ khả năng khiến người ta biến mất khỏi thế gian, ngoài ra chẳng còn manh mối nào khác.

“Anh trai em có để lại gì nữa không?”

Hạ Tình Chi suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một tấm ảnh: “Đây là bức ảnh duy nhất mà anh trai em để lại. Em vẫn còn giữ nó đây.”

Bức ảnh trên tay cô bé là ảnh chụp gia đình. Trên đó là Hạ Tình Chi, ba mẹ của cô bé, cùng một thanh niên có vóc dáng cao lớn, trông khá bảnh bao, tay ôm quả bóng rổ, nhưng gương mặt của người đó lại nhòe đi, không thể nhìn rõ được.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 17