Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 170

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Khoảng chín rưỡi, Vương Nhị Quân rời đi trước tiên. Hôm nay, gã đến đây chủ yếu để làm quen Hoàng Lam. Là đối tác hợp tác tương lai, đương nhiên hai người cần giao lưu nhiều hơn. Còn những người khác, trừ Giang Thần ra, gã cũng chẳng thèm để ai vào mắt.

"Hoàng tổng, em rất mong chờ sự hợp tác sắp tới của chúng ta. Khi đó chị nhất định phải giúp đỡ em nhiều nhé, so với em thì chị là tiền bối, có chỗ nào cần chỉ giáo cứ việc nói." Gã đưa tay về phía Hoàng Lam, cô lịch sự đáp lại.

Vương Nhị Quân cảm nhận được sự ấm áp mềm mại từ đầu ngón tay Hoàng Lam truyền tới, suýt chút nữa đã mất kiểm soát. Gã lưu luyến buông tay, nói vài câu khách sáo với Giang Thần rồi vội vã rời đi.

"Tên này vội vàng bỏ đi vì lý do gì? Lẽ nào mình bị phát hiện?" Bên trong phòng vẫn tràn ngập tiếng trò chuyện sôi nổi. Tôi liếc nhìn một lượt, thầm tự hỏi sao đám doanh nhân thành đạt này lại tài tình đến vậy. Rõ ràng chỉ đang lợi dụng lẫn nhau, thế mà vẫn có thể nói chuyện như thể hận không thể gặp nhau sớm hơn.

Tôi nghiêng người quan sát, không ngờ Diệp Băng đang cúi đầu thẫn thờ lại đột nhiên nhìn về phía cửa sổ. Tôi và cô ấy suýt chút nữa đã chạm mắt.

Lách người né tránh, tôi vội vã rời đi.

"Ánh mắt đó thật quen thuộc, là anh ấy ư?" Diệp Băng quay đầu nhìn Hoàng Lam đang thân mật trò chuyện cùng Giang Thần, bỗng nhấc ly rượu trước mặt lên uống một ngụm lớn. Cô mím môi: "Rượu này đắng thật, xem ra mình say thật rồi."

Tôi cụp vành mũ xuống, tháo miếng vải đen thêu hoa ra, rồi lấy "con mắt đen" đó, dán mắt vào đám người ra vào ở cửa.

Không lâu sau, Vương Nhị Quân bước ra khỏi biệt thự. Gã vận comple thẳng thớm, thỉnh thoảng lại xoa xoa bàn tay phải vừa nắm lấy tay Hoàng Lam, dường như cảm giác ấm áp mềm mại vẫn còn vương vấn.

" Đúng là tuyệt phẩm! Nếu đưa được cô ta lên giường, vụ làm ăn này dù thế nào cũng đáng giá!"

Vương Nhị Quân cứ bước đi nhưng đầu không ngừng ngoái lại, quan sát bóng hình quyến rũ của cô ấy qua khung cửa sổ. Hành vi lơ đễnh của gã vừa hay tạo cơ hội cho tôi lợi dụng.

Đút hai tay vào túi, tôi giả vờ như không có chuyện gì, lướt ngang qua gã, kín đáo thả "con mắt đen" vào túi áo vest của gã.

"Ông cụ, tôi chỉ có thể giúp ông đến đây thôi. Hy vọng ông có thể kiềm chế, kẻ phạm sai lầm là Vương Nhị Quân, đừng để liên lụy đến người thân của gã." Ra khỏi biệt thự nhà họ Giang, tôi cứ nghĩ Vương Nhị Quân sẽ về nhà mình, vì theo tài liệu tôi tra được, gã đã có gia đình.

Nhưng không như tôi dự liệu, gã ta vội vàng rời khỏi biệt thự nhà họ Giang, thậm chí không lái xe, đi bộ hơn mấy chục mét rồi lại chui vào một căn biệt thự vắng vẻ trên con đường đối diện.

Chờ khoảng mười phút sau khi gã vào trong, tôi lặng lẽ đến gần. Cánh cửa biệt thự khắc hai chữ: Họ Vương.

"Lẽ nào đây là biệt thự riêng của gã?" Căn biệt thự này khiến tôi không khỏi kinh ngạc.

Theo điều tra của tôi, vợ con, cha mẹ Vương Nhị Quân đều sống trong những căn hộ bình dân, vậy mà bản thân gã lại lén lút mua một căn biệt thự riêng ở bên ngoài. Rõ ràng, điều này cực kỳ bất thường.

Đi vòng quanh bên ngoài một lượt, sau khi né tránh các camera giám sát và đội ngũ bảo vệ, tôi lập tức trèo vào trong.

Căn phòng rộng lớn, còn có cả một khu vườn hoa. Toàn bộ cửa sổ tầng một đều đóng im ỉm, trong khi tầng hai đèn sáng trưng, cửa sổ lại mở toang.

"Mình sẽ lên đó quan sát một chút, chờ ông cụ xử lý Vương Nhị Quân xong xuôi, tôi sẽ lập tức lấy con mắt rồi rời đi." Bên trong nhãn cầu đen ấy ẩn chứa Mệnh Quỷ, nếu tôi không thể kịp thời thu hồi, rất có thể nó sẽ bị cảnh sát đến thu thập làm tang vật.

Nghĩ đến đây, tôi đeo khẩu trang và găng tay dùng một lần, chọn một góc khuất rồi leo lên sân thượng tầng hai.

Co mình trong bóng tối, tôi lặng lẽ kéo nhẹ một góc rèm cửa sổ.

Bên trong ngôi nhà, một cảnh tượng cuồng nhiệt đang diễn ra. Trên chiếc giường cỡ lớn đủ cho bốn, năm người nằm, một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau không ngừng.

"Vội vã trở về chỉ để làm cái trò này?" Vương Nhị Quân lần nữa khiến tôi phải nhìn gã bằng một con mắt khác. Từ căn phòng, những âm thanh khó miêu tả thành lời liên tục vang vọng.

Có lẽ do di chứng của những vụ điều tra ngoại tình trước đây, nên tôi rất tự nhiên rút điện thoại ra, mở chức năng ghi hình.

Hai người trong phòng hoàn toàn không hay biết gì. Sau một hồi mây mưa cuồng nhiệt, Vương Nhị Quân vẫn chưa thỏa mãn, gã bóp chặt cổ người phụ nữ, cho đến khi khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên.

"Nói! Em tên gì?"

"Em tên Lư Điềm Tiếu."

"Giờ em không phải tên này, em tên là Hoàng Lam!"

Vương Nhị Quân như biến thành một con thú hoang tàn bạo, nắm chặt lấy bả vai cô ta: "Nói, em tên là gì?"

Có vẻ cô ta cũng chẳng thích trò này lắm, vùng vẫy vài cái: "Anh Quân, anh làm em đau."

Vương Nhị Quân không chút thương xót, lần nữa bóp chặt cổ cô ta: "Mau nói cho ông đây! Em tên là gì?"

"Hoàng… Hoàng Lam…"

Nghe cô ta trả lời, Vương Nhị Quân càng thêm hưng phấn, càng trở nên thô bạo. Bàn tay thô ráp không ngừng vỗ vào thân thể mảnh mai của cô ta: "Lớn tiếng lên chút! Nói, em tên là gì?"

Cô ta đau đớn quá, hét lớn trong phòng: "Em là Hoàng Lam, em chính là Hoàng Lam!"

Hai người chơi trò nhập vai nhập tâm đến mức không hề hay biết gì. Từ trong túi vest của Vương Nhị Quân, một viên nhãn cầu đen đột ngột lăn ra ngoài.

"Ông cụ sẽ tự xử lý." Tôi tắt điện thoại di động, im lặng quan sát như một khán giả.

Viên nhãn cầu lăn xuống gầm giường. Không lâu sau, trên giường, hai người đều đột ngột dừng lại.

"Anh Quân, tha cho em đi mà."

"Câm miệng, em có nghe thấy tiếng gì không?" Vương Nhị Quân đẩy cô ta qua một bên, áp tai sát xuống nệm: "Hình như âm thanh phát ra từ dưới gầm giường."

"Có phải chuột không?" Lư Điềm Tiếu ôm chăn ngồi co ro ở đầu giường. Có vẻ cô ấy rất sợ hãi.

Vương Nhị Quân khoác vội áo, cúi đầu nhìn xuống gầm giường. Gã rà soát một lượt, chợt phát hiện ở góc giường, nơi ánh đèn không với tới, hình như có một vật gì đó tròn tròn, đen nhánh, trông giống như một viên bi.

"Cái quỷ gì vậy?" Càng nhìn, gã càng cảm thấy khó chịu tột độ, muốn tự tay moi thứ đó ra. Nhưng gã nào ngờ, vừa mới đưa tay xuống gầm giường, chớp mắt, từ bên trong viên nhãn cầu đen ấy, những sợi tóc dài đen nhánh liền vươn ra, quấn chặt lấy cánh tay gã.

"Đây là..." Gã còn chưa kịp định thần, một lực kéo mạnh mẽ đã ghì gã xuống giường. Đến khi đầu gã bị đẩy lút xuống gầm giường, gã mới kinh hoàng nhận ra, không biết từ lúc nào, dưới gầm giường đã mọc chằng chịt tóc đen!

"Cứu anh! Nhanh cứu anh!" Cánh tay còn lộ ra bên ngoài liều mạng vẫy vùng cầu cứu. Người phụ nữ kia muốn nắm lấy tay gã, nhưng đã quá muộn. Một người trưởng thành nặng trịch như vậy lại bị kéo thẳng xuống dưới sàn nhà.

Căn phòng yên tĩnh như tờ. Người phụ nữ kia c.h.ế.t lặng khoảng hai ba giây rồi mới hét toáng lên. Cô ta vội vàng lấy điện thoại báo cảnh sát, cũng đúng lúc này, từ chỗ ẩn nấp, tôi đẩy cửa sổ nhảy thẳng vào trong phòng.

"Anh là ai?" Mặt cô ta tái mét. Tôi giật lấy điện thoại, vứt qua một bên. Đang định cúi xuống sàn tìm kiếm viên nhãn cầu đen thì không ngờ một dị biến đột ngột xảy ra. Từ phía cửa sổ sau lưng, một luồng gió lạnh thấu xương đột ngột ùa vào!

"Kẻ nào?" Tôi đổ nhào, lưng chợt rát buốt, một vệt m.á.u tươi rỉ ra. Kẻ khốn nạn nào đó đánh lén, muốn g.i.ế.c tôi, rõ ràng là muốn đẩy tôi vào chỗ chết.

Máu không ngừng chảy. May mắn thay, tôi tu luyện Diệu Chân tâm pháp nên ngũ giác đã cường hóa, nếu không giờ này tôi đã thành oan hồn dưới lưỡi đao rồi.

"Tử Mão?" Nhìn tên trẻ ranh đột nhiên xuất hiện trước mặt, tôi lạnh toát cả tim gan.

Tôi cứ ngỡ mình là kẻ đi săn, mải mê tính kế người khác, đâu ngờ Tử Mão đã sớm bám theo, chỉ chờ thời cơ hạ sát tôi.

"Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi." Tay nó lăm lăm giới đao, đôi mắt đỏ rực, biểu cảm quái dị đến lạ thường.

(Chú thích: giới đao là đao của thầy tu, chỉ dùng để cắt, không được sát sinh)

Trên tay tôi không có bất kỳ vũ khí gì, đành tạm giữ khoảng cách an toàn với nó: "Xem ra kẻ theo dõi tao chiều nay chính là mày. Lộc Hưng phái mày tới đúng không?"

"Biết rồi còn hỏi làm gì! Mày g.i.ế.c anh tao, ngăn cản 'kế hoạch Phật Đà', tranh đoạt Bát Tự Thần Sát, chuyện nào cũng đủ để băm vằm mày thành trăm mảnh!" Lời Tử Mão thốt ra đầy hận ý vô biên. Tình trạng của nó rất bất ổn, như một vận động viên dùng thuốc kích thích quá liều. Tuy sức mạnh cơ thể tăng lên đáng kể, nhưng cũng không ngừng rút cạn tuổi thọ của chính mình.

"Kẻ g.i.ế.c anh mày là Thần Sát Nguyên Thần, tao chỉ tự vệ thôi. Hơn nữa, cái 'kế hoạch Phật Đà' mày nói, tao chưa từng nghe qua, làm sao mà cản được?" Tôi âm thầm cảnh giác. Thực ra, tôi không ngại Tử Mão, cái tôi sợ nhất là Lộc Hưng cũng đang lẩn quất đâu đây. Tên sát nhân ma quỷ xảo quyệt đó là kẻ hung tàn nhất, khó đối phó nhất mà tôi từng chạm trán.

"Còn muốn nói xạo? Giờ tao sẽ làm thịt mày, dùng đầu của mày an ủi anh tao dưới cửu tuyền!"

Tử Mão gằn giọng, vung đao xông tới. Tốc độ của gã quá nhanh, thoạt đầu tôi còn dùng giá áo tạm thời ngăn cản, nhưng nhanh chóng bị gã dồn vào góc nhà.

Gã không rõ đã dùng tà pháp nào, những cú đ.ấ.m giáng lên người gã chẳng hề hấn gì, gã dường như không còn cảm giác đau, thân thể cường tráng cứ thế điên cuồng tấn công như một con dã thú mất trí.

"Chết tiệt, thằng này sao khỏe thế? Sức mạnh gấp đôi gấp ba mình, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều."

Chạy không thoát, đánh cũng không lại. Tôi nhìn gương mặt Tử Mão nổi gân xanh dữ tợn, không khỏi nhíu mày.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 170