“Thần Sát Tướng Tinh à?" Hiển nhiên, Thiết Ngưng Hương không hiểu ý của Lộc Hưng. Cô không hề biết vận mệnh của mình đặc biệt đến nhường nào, cho nên cứ nghĩ Lộc Hưng muốn g.i.ế.c cô chỉ là để trả thù.
Tôi tiến lên nửa bước, không chút do dự che chắn trước mặt Thiết Ngưng Hương: "Thần Sát Tướng Tinh là số mệnh Bát Tự của em. Lộc Hưng luôn âm thầm bắt cóc những người có Bát Tự đặc biệt, nguyên nhân mà gã bắt cóc Tiểu Phượng cũng tương tự như vậy."
"Tao chỉ cần một giọt m.á.u từ trái tim, nghĩ kỹ đi, không ai được lợi khi đôi bên không nể mặt nhau đâu." Dứt lời, Lộc Hưng dùng sức bóp chặt cổ Y Y. Cô bé cứ như một con mèo bị nhấc bổng giữa không trung, mặt mày tái mét.
"Dừng tay!" Thiết Ngưng Hương tiến lên một bước: "Đừng làm tổn thương Y Y! "
Tôi vươn tay giữ chặt cánh tay cô lại: "Đây là một âm mưu, Lộc Hưng sẽ không dễ dàng buông tha cho em như vậy đâu, đừng sập bẫy! "
Lộc Hưng nhìn chằm chằm Thiết Ngưng Hương: "Cao Kiện, đây cũng không phải lần đầu tao và mày chạm trán nhau. Mày nên biết tính cách của tao, làm việc không từ thủ đoạn, nhưng tất cả đều nhằm phục vụ đại kế của Phật Đà! Tao biết mày rất khó đối phó, chắc chắn lúc này trên người vẫn còn giấu lá bài tẩy. Tao không thể nhìn thấu được mày sâu đến đâu, nên đơn giản chỉ muốn lấy được thứ mình cần. Mày cho tao m.á.u từ tim của Thần Sát Tướng Tinh, tao trả con nhóc này lại cho mày, tất cả đều có được thứ mình muốn. Vậy chẳng phải tốt đẹp hơn sao?"
"Mày nghĩ tao sẽ tin mày sao?" Tôi vẫn giữ nguyên thái độ cương quyết: "Mày là thằng điên cuồng nhất tao từng gặp. Trên người mày, tao không thấy bất kỳ nhân tính nào."
"Xem ra mày chính là kẻ đã chống đối tao một cách ngang ngược suốt thời gian qua? Tao không biết mày thu thập Thần Sát Bát Tự để làm gì, chắc cũng liên quan đến chuyện nghịch thiên cải mệnh nhỉ? Mọi người đều là người cùng đạo, cần gì phải bày ra cái thái độ ngụy quân tử đáng ghê tởm này chứ? Nhân tính? Đừng khôi hài, cái thế giới này thâm sâu hiểm ác lắm, tao chỉ muốn sống sót mà thôi." Lời nói của Lộc Hưng có ẩn ý sâu xa. Chuyện gã làm hình như không hề đơn giản như tôi đoán.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, trong hành lang mờ mịt, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Thiết Ngưng Hương, nữ hoa khôi cảnh sát tài năng trở thành tiêu điểm chú ý.
Lực bóp trên ngón tay của Lộc Hưng càng lúc càng lớn, Y Y từ từ cúi đầu xuống, cố kìm nén nước mắt: "Tao cho bọn mày 3 phút suy nghĩ, nghĩ cho kỹ đi. Sau 3 phút, nếu như bọn mày còn không đồng ý, tao lập tức g.i.ế.c con nhóc này. Sau đó, mọi người tự lực cánh sinh, bên ngoài còn có tới mấy trăm âm hồn. Tao biết trên người mày có thể đang giấu những lá bùa chú của Đạo gia, nhưng nếu đánh đến cùng, chưa biết hươu chạy về tay ai đâu."
Có lẽ là vì lần trước gã đã chịu nhiều tổn thất ở Thế Kỷ Tân Uyển, đến giờ vẫn còn ám ảnh tâm lý, nên Lộc Hưng không lập tức tấn công tôi.
Trong ấn tượng của gã, kẻ có thể lấy ra bùa chú thượng thừa chắc chắn có thế lực chống lưng vững chắc, trên người có vài lá bùa cứu mạng là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa, lần trước gã đánh nhau với Lục Cẩn xong, tiêu hao sức lực, sau đó tôi lập tức chạy tới. Chắc vì thế mà gã hiểu lầm, cho rằng tôi là sư huynh đệ đồng môn với Lục Cẩn, dù sao cả hai đều sử dụng bí thuật gia truyền của Diệu Chân.
Chính những hiểu lầm này đã khiến Lộc Hưng chần chừ, không lập tức thúc giục âm hồn tiêu diệt chúng tôi, mà lại muốn đàm phán để đạt được mục đích của hắn.
Ba phút ngắn ngủi trôi qua, Lộc Hưng bật cười độc địa, tay nắm ngược con d.a.o nhọn hoắt, chĩa thẳng vào gáy Y Y, sẵn sàng ra tay.
"Khoan đã!" Thiết Ngưng Hương vội giơ cánh tay lành lặn lên, khẽ đẩy tôi ra, giọng quả quyết: "Tao chấp nhận yêu cầu của mày. Tao sẽ cho mày thứ mày muốn, nhưng đừng động đến Y Y. Con bé vô tội!"
"Đừng dại dột! Bọn chúng sẽ không bao giờ giữ lời đâu!" Tôi cố hết sức can ngăn, nhưng Thiết Ngưng Hương dường như không nghe lọt tai. "Lát nữa anh hãy chạy trước, đưa Y Y thoát khỏi đây. Em sẽ chặn hậu."
Nhận thấy tôi còn định nói thêm, Thiết Ngưng Hương đã làm một việc khiến tôi sửng sốt, hoàn toàn bất ngờ.
"Cao Kiện, giờ phút này em chỉ có thể tin tưởng anh. Hãy làm theo lời em." Cô xoay người, gương mặt vẫn bình tĩnh đến lạ. Chậm rãi tiến về phía tôi, cô đưa hai tay ra, vụng về siết chặt lấy tay tôi: "Mang con bé đi. Y Y không có tội gì cả."
Một mùi hương thoang thoảng vấn vít nơi chóp mũi tôi, như thấm sâu vào từng thớ thịt. Tôi chưa từng nghĩ rằng, khoảnh khắc thân mật đầu tiên với Thiết Ngưng Hương lại diễn ra trong tình huống sinh tử chia lìa thế này.
Lý trí mách bảo đây là lựa chọn duy nhất, là biện pháp tốt nhất. Tôi không thể từ chối, đành lặng lẽ gật đầu.
"Cảm ơn anh." Thiết Ngưng Hương dứt tay tôi ra, đối mặt trực diện với Lộc Hưng, ánh mắt kiên quyết: "Mày muốn tao phải làm gì?"
"Keng!" Lộc Hưng quăng mạnh con d.a.o đang cầm trong tay xuống ngay trước mặt Thiết Ngưng Hương. Hắn nhếch mép: "Tao biết bọn mày không tin tao. Vậy thì thế này đi, hãy dùng chính con d.a.o sắc nhọn này mà đ.â.m thẳng vào trái tim mày. Tao cần một giọt m.á.u vừa vặn rỉ ra từ đó. Chỉ một giọt thôi, mày sẽ không phải chịu tổn thương quá nặng nề đâu. Sau đó chúng ta sẽ đồng loạt buông tay, mày ném d.a.o trả cho tao, tao sẽ trả lại con nhóc này cho mày."
Lời lẽ của Lộc Hưng nghe có vẻ chẳng có chút sơ hở nào, mỗi bước trong giao kèo đều tỏ ra công bằng và hợp lý đến lạ. Nhưng chính cái sự hợp lý giả tạo đó lại khiến tôi cảm thấy bất an. Với tính cách của Lộc Hưng, hắn đâu thể nào "thẳng thắn" như vậy.
Tôi linh cảm có điều gì đó không ổn, nhưng trong chớp mắt, thật khó để tìm ra rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
"Được!" Thiết Ngưng Hương không chần chừ, cúi xuống nhặt con d.a.o sáng loáng, sắc lẹm đó lên. Cô dùng vạt áo lau đi mũi dao, nó vẫn bóng bẩy và bén ngót, không hề có dấu hiệu tẩm độc.
" Đúng là một đóa hồng rực rỡ đến đáng thương, nhìn nữa tao lại không nỡ." Khâu Nhậm đứng bên cạnh, cử chỉ của hắn ta cứ quái dị thế nào. Còn Lộc Hưng chỉ há miệng cười ngoác ra, không nói thêm lời nào.
"Thái độ của bọn chúng thật sự rất kỳ lạ, chắc chắn có mưu đồ gì đó, nhưng rốt cuộc là gì?" Vì quá lo lắng cho Thiết Ngưng Hương, đầu óc tôi quay cuồng, mọi sự chú ý lúc này gần như đổ dồn vào cô.
Mũi d.a.o lạnh lẽo chĩa thẳng vào ngực, nhưng ánh mắt Thiết Ngưng Hương vẫn ẩn chứa sự kiên định đến cùng cực: "Hãy nhớ kỹ, nhất định phải đưa Y Y thoát khỏi đây!"
Sau lời nhắn nhủ cuối cùng ấy, cô không chút do dự, ấn mạnh mũi d.a.o vào n.g.ự.c mình.
Một dòng m.á.u đỏ sẫm rịn ra, nhưng đó chưa phải là thứ m.á.u từ trái tim mà Lộc Hưng mong muốn. Mũi d.a.o vẫn tiếp tục lấn sâu hơn, gương mặt Thiết Ngưng Hương thấm đẫm mồ hôi. Cơn đau khiến cổ tay cô run lên bần bật, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không thốt ra nửa lời.
Làn da trắng ngần như ngọc bỗng ửng đỏ, những giọt m.á.u tươi trên mũi d.a.o như một vết thương đau đớn, khắc sâu vào lòng người nhìn.
Máu tươi thấm đẫm lưỡi dao. Thiết Ngưng Hương rút phập con d.a.o bén nhọn ra, khụy nhẹ người xuống, giọng thều thào nhưng đầy kiên quyết: "Đây là m.á.u từ trái tim mày muốn, thả Y Y ra!"
Tôi vội lao tới đỡ lấy cô, ánh mắt dán chặt vào vết m.á.u tanh tưởi trên lưỡi dao, lòng càng thêm thắt.
"Tao và mày đồng thời buông tay. Mày đưa d.a.o cho tao, tao thả người." Giọng Lộc Hưng bỗng vang lên một cách đầy phấn khích, như thể thứ cảm xúc đó đã bị hắn kìm nén từ rất lâu. Chi tiết này khiến tôi cực kỳ bất an.
"Chị à, chị cẩn thận một chút, coi chừng hắn có bẫy." Thiết Ngưng Hương khẽ gật đầu, cùng tôi chậm rãi bước về phía Lộc Hưng. Hắn ta vẫn không buông tay khỏi cổ Y Y, cũng tiến lại gần chúng tôi.
Hai bên dừng lại giữa lối đi hành lang. Thiết Ngưng Hương vừa đưa con d.a.o ra, Lộc Hưng lập tức một tay đẩy mạnh Y Y về phía chúng tôi, tay kia giật lấy con dao.
Giao dịch tưởng chừng đã hoàn tất. Thiết Ngưng Hương vội ôm chầm lấy Y Y vào lòng, dỗ dành con bé đầy ân cần. Y Y vẫn còn run rẩy vì sợ hãi, nép chặt vào người cô, đầu cúi rất thấp.
"Không sai, quả nhiên là Thần Sát Tướng Tinh!" Vừa nắm chặt con d.a.o nhọn trong tay, Lộc Hưng không thèm nói thêm lời nào, lập tức rút từ trong n.g.ự.c ra một tấm lệnh bài hình bát giác. Trên năm góc của lệnh bài đó đều khắc những chữ Hán cổ: Vong Thần, Kiếp Sát, Thiên Y, Thập Ác, Nguyên Thần.
Nhìn thấy tấm lệnh bài đó, tôi chợt nhớ đến tấm lệnh bài mình vẫn luôn mang theo bên người. Trên đó cũng có ba góc khắc chữ Hán: Nguyên Thần, Thiên Y, Thiên Ất.
"Lệnh bài của mình có được từ Tử Sửu... Đây chẳng lẽ là vật chứng minh thân phận đệ tử của Song Diện Phật sao?" Khi tôi còn đang chìm trong suy nghĩ, Lộc Hưng đã nhanh chóng nhỏ giọt m.á.u trên mũi d.a.o vào tấm lệnh bài. Ngay sau đó, trên lệnh bài bát giác liền xuất hiện thêm cái tên của Thần Sát thứ sáu -- Tướng Tinh!
Hắn ta nhìn chằm chằm vào hai chữ Hán cổ vừa hiện lên trên lệnh bài, không thể nào kiềm chế được biểu cảm trên gương mặt nữa, bèn há miệng cười phá lên.
Tiếng cười đó cuồng loạn, bệnh hoạn đến đáng sợ. Không biết rốt cuộc hắn đã phải kìm nén sự điên dại này trong bao lâu. Âm thanh vọng khắp lối đi, gây sởn gai ốc.
Tôi thấy điềm chẳng lành, vội lùi lại phía sau, lớn tiếng: "Chị Ngưng Hương, mau dẫn Y Y đi ngay! Chạy về phía vòng đu quay!"
Lời tôi còn chưa dứt, một làn gió lạnh buốt bỗng thổi thốc vào sau lưng. Ngay sau đó, tôi chỉ kịp nghe tiếng Thiết Ngưng Hương hoảng hốt kêu lên: "Cẩn thận!"
Nhờ năm giác quan được cường hóa, tôi lập tức phản xạ, nhanh nhẹn né tránh làn gió lạnh buốt ấy. Nhưng khi tôi kịp quay đầu nhìn lại, cảnh tượng hiện ra trước mắt đã khiến tôi hoàn toàn c.h.ế.t lặng, như rơi vào một hầm băng âm u.
Y Y vẫn cúi đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt lưỡi d.a.o găm sắc lẹm, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào lưng tôi.
"Mày không phải Y Y!"
Lòng tôi dậy sóng dữ dội. Tôi cứ ngỡ mình đã luôn đề phòng việc Thiết Ngưng Hương bị thay thế. Thế nhưng, gần như toàn bộ sự chú ý của tôi lại đổ dồn vào Thiết Ngưng Hương mà bỏ quên mất cô bé.
Lộc Hưng quả là quá gian xảo! Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều là một vở kịch. Khâu Nhậm đã mạo danh Thiết Ngưng Hương. Tất cả những tình tiết và manh mối tôi gặp trong công viên, kể cả những điểm khác biệt giữa hai người họ, rất có thể đều được cố tình tạo ra để đánh lạc hướng tôi, khiến tôi sa vào việc phân tích những chi tiết vụn vặt, mà bỏ quên mất một điểm chí mạng nhất.
Lưỡi d.a.o găm rơi xuống, vết sẹo trên mặt Lộc Hưng bỗng giãn rộng ra. Hắn cười điên dại, gào thét như một kẻ tâm thần: "Cao Kiện, mày còn nhớ câu tao nói với mày lúc ban đầu không?"