Tôi có dự cảm, lần livestream thứ tám sẽ là một bước ngoặt lớn.
Bát Tự đã hội tụ, thảm án năm năm trước có thể sẽ tái diễn. Nhưng điểm khác biệt so với năm năm trước là, giờ tôi đã không còn là cái tên cảnh sát thực tập chỉ có thể bị động tham gia vào. Lúc này, tôi không chỉ đơn thuần là người trong cuộc, mà còn trở thành lực lượng chủ chốt trực diện đối đầu với Lộc Hưng.
"Ba ngày tới chính là thời điểm Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn hội tụ, chúng ta phải sớm chuẩn bị, tránh đến lúc đó trở tay không kịp." Tôi lấy giấy bút từ trong túi ra, vạch ra kế hoạch ngay trên giường bệnh: "Những ngày qua, cứ hừng đông tôi lại ra ngoài tìm hiểu, tổng cộng đã đi qua bảy địa điểm."
Tôi phác họa nhà nghỉ An Tâm, Trung tâm hỏa táng Cầu số 3, trường trung học Tân Hỗ... lên giấy, đúng theo vị trí của chúng ở Giang Thành: "Bảy nơi này thoạt nhìn cứ như không hề có chút liên quan nào, nhưng trên thực tế, tất cả đều có mối liên hệ với Thần Sát. Mỗi một nơi đều tương ứng với quá khứ và ký ức của một dạng Thần Sát, lưu giữ đủ loại ràng buộc và sự bất đắc dĩ của những kẻ mang số mệnh Thần Sát."
"Mệnh cách bản thân vốn do trời cao định đoạt. Chú đồng thời dính líu đến nhiều Thần Sát như vậy, số mệnh bị những vì sao trên bầu trời soi chiếu, lẽ nào không sợ bị mất đi chính mệnh số của mình?" Ngón cái của anh Lưu mù lướt trên đốt ngón giữa, bấm tay niệm chú, diễn quẻ: "Đến tận hôm nay, anh vẫn không sao suy tính được mệnh cách của chú. Quá nhiều sợi dây nhân quả đan xen, thiên cơ bị che đậy rồi."
"Mệnh của em bình thường, không cần tính toán."
"Có thể đồng thời kết nhân quả với Bát Tự Thần Sát mà còn vui vẻ sống đến tận giờ, nếu mệnh cách của chú thuộc loại thường, anh là người đầu tiên không tin." Anh Lưu mù dừng bói quẻ, nhìn về phía những nơi tôi vừa phác họa: "Sự xuất hiện của Bát Tự Thần Sát trong cùng một thành phố là cực kỳ không bình thường. Giữa những kiến trúc này chắc hẳn ẩn chứa mối liên hệ đặc biệt nào đó, rất có thể là do ai đó cố tình sắp đặt."
Anh Lưu mù phân tích rất sắc bén. Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy anh ấy nói cũng có lý, liền vội vã chạy ra bệnh viện mua một tờ bản đồ Giang Thành rồi quay về ngay lập tức.
Trên bản đồ, tôi tìm thấy những công trình kiến trúc này, sau đó kết nối chúng bằng những đường kẻ, tạo thành một hình đa giác.
"Hình như tôi đã từng thấy hình này ở đâu rồi nhỉ?" Nhìn kỹ lại, đa giác này khá giống với chiếc lệnh bài bát giác lấy được từ Tử Sửu, chỉ thiếu một góc mà thôi.
" Tôi đã trải qua bảy lần livestream, đi qua bảy địa điểm. Dựa theo hình này, địa điểm livestream thứ tám chắc chắn là..." Tôi khoanh vùng một phạm vi đại khái trên bản đồ: "Đập nước Lan Giang!"
Sông Đại Giang chảy xuyên qua Giang Thành, ở vị trí thượng nguồn chính là đập nước Lan Giang nổi tiếng. Mực nước ở thượng, hạ nguồn chênh lệch 41 mét, tương đương một tòa nhà cao 15 tầng. Toàn bộ hồ chứa có dung tích 2,3 tỷ mét khối. Một khi đập nước gặp sự cố, cả Giang Thành sẽ đối mặt với thảm họa khôn lường.
Lẽ nào lần livestream thứ tám lại diễn ra ở đây? Nhiệm vụ trong mỗi lần livestream của Âm Gian Tú Tràng thoạt nhìn rất khó hiểu, nhưng thực chất lại ẩn chứa ý nghĩa sâu xa. Chỉ là vì tôi biết quá ít, nên mỗi lần đều bị dẫn dắt, chỉ có thể bị động ứng phó.
Nếu lần livestream thứ tám này vẫn liên quan đến Thần Sát, vậy vị trí rất có thể là ở đây. Tôi đã tiếp xúc bảy loại trong Bát Tự Thần Sát, chỉ Kiếp Sát là còn chưa gặp.
"Anh Lưu, em chợt nghĩ ra một chuyện, anh biết Thần Sát Kiếp Sát đại biểu cho điều gì không?" Những loại Bát Tự Thần Sát tôi đã thuộc lòng, nhưng ý nghĩa cụ thể thì vẫn còn mơ hồ.
Anh Lưu mù xuất thân từ thế gia phong thủy, bản thân anh rất thích đọc sách. Dù bản lĩnh đạo pháp của anh chỉ ở mức bình thường, nhưng học thức lại vô cùng uyên bác: "Sách cổ từng ghi chép, Kiếp Sát: Nếu thuận lợi, người mệnh này sẽ thông tuệ hơn người, tài trí siêu quần, kiến thức uyên thâm, hiểu biết rộng, chính trực, có võ đức và giàu có. Nếu không may, người mang mệnh này lại có lòng dạ đen tối, độc ác, hoang phí, ốm yếu bệnh tật, dễ bị tai ương binh đao, bướng bỉnh, tàn nhẫn, tham lam và vô tâm. Nói tóm lại, Kiếp Sát mang ý nghĩa hung hiểm, bệnh tật, tổn thương và tai ương."
Nghe những lời Anh Lưu mù nói, trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh một người. Kẻ đó có những biểu hiện trùng khớp hoàn toàn với mệnh cách Kiếp Sát.
"Lộc Hưng!"
Tôi nhíu mày trầm tư, càng nghĩ càng thấy đây chính là khả năng lớn nhất.
Tiểu Phượng từng nói Lộc Hưng muốn g.i.ế.c 7 người, Thiết Ngưng Hương là người thứ sáu, còn Tiểu Phượng là người cuối cùng, thứ bảy.
Có một điểm đáng ngờ: Lộc Hưng làm mọi thứ đều xoay quanh Bát Tự Thần Sát, nhưng hắn mất nhiều thời gian như vậy mà chỉ g.i.ế.c có 7 người. Nếu mỗi người ứng với một loại Thần Sát, vậy hắn phải g.i.ế.c 8 người mới đúng, trừ khi chính bản thân Lộc Hưng cũng là một Thần Sát.
"Lần livestream thứ tám này chắc chắn có liên quan đến Lộc Hưng, đã đến thời khắc hạ màn của Bát Tự Thần Sát rồi." Tôi tự lẩm bẩm. Xoay quanh vấn đề Thần Sát, Song Diện Phật đã bắt đầu sắp đặt kế hoạch từ 20 năm trước. Năm năm trước, chúng đã từng tập hợp đủ một lần, nhưng vì đủ loại sự cố mà không thành công. Đúng ngày này 5 năm sau, Lộc Hưng lại tiếp tục tập hợp Bát Tự Thần Sát, mục đích thực sự của chúng sắp bại lộ.
Tôi đánh dấu một ký hiệu ở khu vực đập nước Lan Giang, rồi nhìn về phía Anh Lưu mù và Cổ tiên sinh: "Vào đêm ba ngày tới, chắc chắn sẽ xảy ra một trận tai nạn lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến toàn bộ Giang Thành. Tôi hy vọng hai anh có thể giúp tôi một tay."
Anh Lưu mù gật đầu: "Gia đình họ Lưu của tôi đã sống tại Giang Thành bao đời, có tình cảm sâu nặng với mảnh đất này, giúp chú là chuyện đương nhiên."
Cổ tiên sinh cũng không còn chút do dự: "Không thành vấn đề, mục tiêu của chúng ta đều như nhau. Cô gái Tiểu Phượng đó vô cùng quan trọng đối với tôi, chưa cứu được cô ấy, tôi ăn không ngon ngủ không yên."
"Rất cảm ơn hai anh."
"Không cần khách sáo, chúng tôi giúp chú cũng chính là giúp chính mình." Anh Lưu mù xua tay: "Giang Thành là một tòa mộ lớn, nếu chọc vào nhân quả nơi này, sẽ chẳng ai có thể thoát thân."
"Chuyện nhỏ thôi, cứ vượt khó mà tiến lên. Tôi từ Miêu Cương tới đây, chưa từng gặp qua chuyện lạ, nguy hiểm nào mà không giải quyết được." Cổ tiên sinh hất nhẹ vạt áo bào đen, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, trông như một đại tông sư, kèm theo cái "hiệu ứng xuất hiện" đầy khí chất.
Việc Anh Lưu mù và Cổ tiên sinh đồng ý giúp đỡ là một tin tốt. Tôi hẹn họ mang theo bùa chú, pháp khí cùng hành động vào ba ngày tới, đúng thời điểm của Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn.
Sau khi thương lượng thêm một vài chi tiết hành động cụ thể với họ, tôi một mình đi đến địa điểm tiếp theo, tìm kiếm một người có thể hỗ trợ.
Quán bar Blues vào ban ngày vắng lặng, cửa hé mở, một nhân viên phục vụ đang dọn dẹp bên trong.
"Bà chủ có nhà không?"
Người phục vụ đã gặp tôi vài lần, cũng coi như quen mặt: "Bà chủ ở trong nhà, hình như lại đang cãi nhau với Anh Tử. Tôi khuyên anh bây giờ đừng vào thì hơn."
"Cãi nhau sao? Với tính cách của Anh Tử, sao em ấy có thể cãi nhau với mẹ mình được chứ?" Tôi không làm phiền công việc của cậu nhân viên, đi theo chỉ dẫn của cậu ấy đến phòng nghỉ của nhân viên. Dù đứng bên ngoài cánh cửa, tôi vẫn có thể nghe rõ giọng Onitsuka Ayaka.
"Nếu cô giáo không gọi điện cho mẹ, mẹ đã chẳng biết con suốt cả buổi sáng không chịu đến trường rồi. Sáng nay con đã đi đâu? Tại sao không đến trường? Lúc đi con vẫn bình thường mà, có phải lại đi tìm Cao Kiện không? Anh Tử, con vẫn còn nhỏ, không nên xen vào chuyện của người lớn. Mẹ vẫn luôn tôn trọng sự lựa chọn của con, tin rằng con sẽ có quyết định đúng đắn. Mọi cố gắng của con, mẹ đều nhìn thấy hết. Nhưng dạo này, rốt cuộc con bị làm sao vậy hả? Trốn học, cúp tiết, giờ còn học được cả trò lừa dối mẹ nữa chứ."
Trong phòng chỉ có giọng nói của Onitsuka Ayaka, cứ như chị ấy đang lẩm bẩm một mình. Tôi thừa nhận, lúc này gõ cửa quả thật hơi ngượng, nhưng thời gian gấp gáp, không thể câu nệ nhiều đến thế.
Cốc... cốc...
"Ai vậy? Không phải đã bảo mấy đứa không có việc gì thì đừng đến đây sao?" Cửa phòng mở ra, Onitsuka Ayaka ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ngạc nhiên: "Cao Kiện? Sao cậu lại tới đây?"
Tôi chưa kịp trả lời, trong phòng truyền đến một tràng tiếng bước chân lạch bạch dồn dập, một cô bé ăn mặc chỉnh tề, xinh xắn chạy đến trước cửa: "Cao Kiện!"
"Con phải gọi chú là chú chứ."
Tôi lo lắng liếc nhìn Onitsuka Ayaka. Người phụ nữ xinh đẹp này nhướng mày thật cao, đôi mắt đẹp trợn tròn, rõ ràng là đang bực bội: "Chị ơi, bớt nóng chút. Dạy con đâu thể cứng nhắc như vậy."
"Cậu hay thật đấy?! Cái con bé này, suốt cả buổi sáng chẳng thèm nói bất cứ câu nào, vừa gặp em liền mở miệng. Ai không biết chắc còn tưởng chị là mẹ kế, còn cậu mới là bố ruột!" Onitsuka Ayaka dỗi hờn nói, n.g.ự.c cô ấy phập phồng, như muốn xé toạc lớp áo mỏng manh.
Tôi lúng túng đứng trước cửa, không biết có nên bước vào lúc này không: "Anh Tử không phải đứa trẻ ham chơi. Con bé không đi học, nhất định có nguyên nhân. Chị phải kiên nhẫn."
Tôi ngồi xổm trước mặt Anh Tử, hai tay đặt lên vai cô bé: "Anh Tử, vì sao sáng nay không đi đến trường?"
Cô bé mang vở bài tập tới, lấy bút ra viết lên trang giấy: "Hôm qua mơ thấy chú chết, c.h.ế.t đuối ở đập nước."