Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 267

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Nước bùn ngập đến tận mắt cá chân, gió rít gào, mưa quất xối xả, tôi ôm chặt chiếc rương da được bọc kín trong áo mưa, gần như không thể mở mắt ra được.

Ngôi trường cấp 3 Tân Hỗ giữa màn đêm mịt mùng vẫn toát ra vẻ âm u, kinh dị đến rợn người, tựa như một con quái vật khổng lồ đang ẩn mình chờ đợi.

"Tại sao tấm bảng này lại rớt xuống?"

Đứng ở bên ngoài hàng rào cách ly, tôi nhặt lên tấm bảng cảnh báo lấm lem bùn đất. Lần trước, tôi đã cố ý dùng dây thép cột chặt nó, nhưng xem ra giờ cũng chẳng còn tác dụng gì.

"Rốt cuộc ngôi trường này còn che giấu bao nhiêu bí ẩn chưa có lời giải?" Tấm bảng cảnh báo mà tôi đã dùng dây thép cột chặt, giờ đây đã bị ai đó tháo ra, ném vào vũng bùn rồi lại treo lên một cách cố ý. Sau đó, tôi nhảy qua hàng rào cách ly, rồi tiến thẳng vào bên trong.

Tấm bảng cảnh báo treo trên cổng rào đung đưa dưới cơn mưa tầm tã, bốn chữ “Cấm vào bên trong” bằng sơn đỏ, trông thật chói mắt. Chẳng bao lâu sau, gió bão quần quật, dường như tấm bảng bị một bàn tay vô hình nâng lên, rồi rơi "bộp" một tiếng xuống vũng bùn đất...

Tôi và Bạch Khởi không dừng lại ở cửa, lướt qua khu nhà học, nhanh chóng tiến vào ký túc xá nữ. Sở dĩ chọn nơi đây không phải vì tôi có sở thích kỳ quái gì, đơn giản đây là tòa nhà gần nhất.

Cửa ký túc xá vẫn mở toang, hệt như lần livestream thứ hai.

Bước vào bên trong, hành lang tối mịt mờ không thấy lối cuối, trong bóng tối mơ hồ có thứ gì đó đang di chuyển. Dù tôi đã vận dụng Truy Nhãn cũng không nhìn rõ được, vật kia càng chạy càng xa, cứ như là cô hồn dã quỷ đang lẩn trốn.

Nếu đối phương né tránh, không muốn chạm mặt thì tôi cũng sẽ không cố chấp đuổi theo. Giờ chẳng phải lúc truy tìm sự thật làm gì, điều quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh lại thể trạng của bản thân.

Kéo chiếc vali da đi tới căn phòng nơi Thẩm Mộng tự sát. Lúc đó, tôi và Tú Mộc đi qua vội vàng nên chìa khóa ký túc xá đã bị bỏ lại bên trong.

"Két két."

Cánh cửa căn phòng ẩm mốc được đẩy ra. Trong phòng cũng không xuất hiện mấy cảnh tượng rùng rợn như oan hồn vất vưởng. Tôi lấy được chìa khóa ký túc xá dưới gầm bàn, sau đó xuống lầu, tìm một căn phòng có thể đón nắng ở tầng một ký túc xá để vào ở.

Phá một chiếc ghế, rồi dùng bật lửa đốt sách giáo khoa, tôi nhóm một bếp lửa tạm bợ.

Bận rộn suốt cả ngày lẫn đêm, cả người tôi kiệt quệ. Tôi cởi bỏ bộ đồ ướt đẫm, treo lên đống lửa để hong khô.

Tôi lại lấy ra một ít thịt tươi đông lạnh đặt lên đống lửa, rồi nướng qua loa. Nhìn miếng thịt dần dần chín vàng, mùi thơm lan tỏa, sự bình tĩnh cũng dần quay trở lại với tôi.

Khó có thể tưởng tượng, tôi lại dám chạy đến ngôi trường hoang vắng, âm u này để trốn, hơn nữa không chỉ không có chút cảm giác sợ hãi, còn ung dung nướng thịt.

"Trước đây từng tránh né không được, giờ nơi này lại thành chỗ duy nhất tại Giang Thành có thể chứa chấp mình. Thực sự là tạo hóa trêu người."

Nơi đây không có camera giám sát, không có dấu vết của người sống, là khu vực cấm không cho phép ai ra vào, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Chỉ cần Nhị Cẩu Tử không mật báo, sẽ không có ai đoán được tôi trốn ở trong này.

Miếng thịt nướng vàng rộm bóng nhẫy tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, Bạch Khởi đi tới đi lui vòng quanh đống lửa, vui sướng vẫy đuôi.

"Đừng vội, xong ngay thôi." Tôi không mang theo nhiều thức ăn, nhưng cũng đủ để tôi và Bạch Khởi ăn no nê.

Sau mười mấy phút, tôi và Bạch Khởi đã ăn sạch đống thịt nướng. Ăn uống no nê xong, tôi cũng không tin mấy chuyện mê tín dị đoan gì đó. Tôi lấy từ trong ngăn kéo ra một ít chăn nệm cũ kỹ trải trên mặt đất.

"Đêm đã khuya, mọi chuyện đợi mai hãy tính."

Dập tắt lửa trại, tôi ôm Bạch Khởi nằm trên tấm chăn cũ nát, nhắm nghiền mắt. Tiếng mưa bên tai cũng dần nhỏ lại.

Gần trưa ngày thứ hai tôi mới tỉnh ngủ, ngoài phòng mưa vẫn tuôn xối xả, hình như còn lớn hơn cả đêm qua.

"Mùa này lại mưa như trút nước, thực sự khác thường." Tôi ngồi dậy, bước tới cửa sổ. Màn mưa nối liền trời đất, khiến con người trông thật nhỏ bé.

Bỗng dưng những trải nghiệm trong khoảng thời gian này như thước phim quay chậm xẹt qua trong đầu tôi. Lịch lãm hồng trần mà Đạo Gia thường nói chắc cũng chính là đây.

Tôi ngồi xếp bằng, nước mưa từ ngoài cửa sổ tạt thẳng vào phòng, hơi nước mờ ảo bao trùm lấy tôi.

Ý chí tôi tôi luyện đến cứng rắn như thép, trong quá trình livestream sinh tử, tôi vẫn có thể giữ được tỉnh táo. Bình tâm tĩnh trí, tôi yên lặng vận chuyển Diệu Chân tâm pháp, khai ngộ linh đài, hình như đã hiểu được một chân lý nào đó khó diễn tả thành lời.

"Vạn vật quy nhất, tìm kiếm bản chất của Đại Đạo, thấu hiểu cái huyền ảo, nói ra lời kỳ diệu, được gọi là Huyền Chân, hoặc là Diệu Chân. Tức lâm tức chính, tức chính tức chân, thể đạo khế chân, hiểu rõ bản chất."

Đọc thầm khẩu quyết Diệu Chân, buông bỏ mọi ràng buộc, tôi dần dần tiến vào một trạng thái tu luyện: vô tri, vô ngôn, vô danh, vô hình, vô tâm, vô kỷ.

Tâm Trai, Tọa Vọng, Duyên Đốc, ba cảnh giới lớn tự động vận hành. Một luồng khí tiên thiên trong cơ thể tôi men theo hai mạch Nhâm Đốc, dọc theo xương sống, trụ cột chính của cơ thể, vọt thẳng lên trên.

"Mình đã đạt đến cảnh giới Duyên Đốc đỉnh phong từ lâu. Hai ngày sau, không biết sẽ gặp phải chuyện gì, hiện giờ mỗi một phần sức mạnh được gia tăng đều rất quan trọng." Tôi lấy Hóa Khí đan từ trong túi, mở hộp ngọc ra. Viên đan dược to bằng quả nhãn nằm gọn bên trong hộp.

Thần quang nội liễm, mùi thơm nức mũi.

Hóa Khí đan, chính là hóa thành ba loại khí: Tinh – Khí - Thần.

Đạo sinh nguyên khí, tinh hòa hợp nguyên khí thành hình thái đặc biệt, gọi là tinh khí. Thần hòa hợp nguyên khí thành linh khí đặc biệt, gọi là thần khí. Hình và linh hòa hợp thành sự sống đặc biệt. Ba loại khí này chính là: Tinh, Khí, Thần.

Đan dược vào miệng, cảm giác thật tinh khiết và ngào ngạt hương thơm. Dược hiệu như hóa thành dòng nước mát lạnh, tràn qua khe cổ, vang lên tiếng ục ục.

Hóa Khí Đan hòa tan vào bụng, nuôi dưỡng các luồng khí tiên thiên trong cơ thể. Vị trí dưới đan điền cứ như một nguồn suối trong khí hải.

Tôi dẫn khí vào trong đan điền, tích tụ lại. Dưới sự trợ giúp của Hóa Khí đan, dòng tiên thiên nguyên khí nhẹ nhàng tích trữ tại đó, không bị thất thoát ra ngoài, nội ngoại tuần hoàn, sinh sôi không ngừng.

Sau một thời gian dài vận hành khí, chu trình ấy đã trở nên tự nhiên đến lạ. Chẳng cần tôi dẫn dắt, luồng khí tự động quay trở về đan điền, cứ như có một lực hấp dẫn vô hình. Tôi tập trung tinh thần, dõi theo đan điền, tiếp tục hô hấp bằng nó, những hơi thở kéo dài, lúc như ngưng đọng, lúc như tan biến, tạo thành một chu trình hoàn hảo.

Nhờ Hóa Khí đan trợ giúp, tôi đã đột phá thành công cảnh giới Duyên Đốc, tiến vào Thổ Nạp. Quá trình diễn ra suôn sẻ, tựa như dòng nước tìm về biển lớn. Dù mới chỉ làm quen với khí hải, khai mở dòng suối linh lực dưới đan điền và học được phương pháp Thổ Nạp, đây vẫn là một bước tiến cực kỳ quan trọng trên con đường tu hành. Chỉ khi có thể hình thành một chu trình hô hấp nội tại không ngừng nghỉ, người ta mới thực sự được xem là một tu sĩ chân chính.

Mở mắt ra, trời đã ngả chiều. Bạch Khởi đáng thương nằm cuộn tròn bên cạnh tôi, bụng ễnh lên, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng "ọt ọt" đòi ăn.

"Đã đến lúc ra ngoài mua chút đồ ăn rồi." Tôi để lại chiếc túi da màu đen trong phòng, dặn Bạch Khởi ở lại trông coi, rồi khoác áo, mang theo áo mưa rời khỏi khu ký túc xá nữ.

" Tôi nhớ Tú Mộc từng nhắc đến một khu dân cư nằm ngay bên ngoài ngôi trường này."

Rời khỏi trường cấp 3 Tân Hỗ, tôi mất gần bốn mươi phút mới tìm thấy một cửa hàng tiện lợi. Quan sát kỹ lưỡng một hồi lâu, tôi kéo vành mũ sụp xuống, chỉ khi xác định không có bất kỳ mối nguy hiểm nào rình rập mới bước vào.

Cửa hàng không quá lớn, chỉ có một ông cụ ăn mặc giản dị ngồi sau quầy, chăm chú xem TV. Đài truyền hình đang phát bản tin cảnh báo phòng chống lũ lụt.

"Mấy ngày gần đây, nhiều khu vực trong thành phố chúng ta đã hứng chịu những trận mưa xối xả, khiến mực nước tại trạm Hán Khẩu vượt xa mức cùng kỳ những năm trước..."

"Trước tình hình mưa lớn liên tục, chính quyền thành phố chủ trương yêu cầu các địa phương hết sức lưu ý tình hình mưa bão, tăng cường trực ban, thực hiện nghiêm túc các phương án phòng chống lũ lụt, nhằm đảm bảo công tác ứng phó đạt hiệu quả cao nhất."

"Tính tiền."

Lợi dụng lúc ông cụ đang mải theo dõi tin tức, tôi nhanh chóng mua xong một lượng lớn thức ăn, nước uống rồi đặt lên quầy.

"Tổng cộng 40 tệ 2 xu, cháu cứ trả tròn 40 tệ cũng được." Ông cụ lướt mắt qua đống đồ, tính tiền rồi lại quay về phía màn hình TV.

"Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho toàn thể người dân, đặc biệt nhắc nhở mọi người chú ý những vấn đề sau..."

"Hiện có một tin khẩn cấp! Rạng sáng hôm nay, lúc 01:28, một vụ án mạng kinh hoàng đã xảy ra tại khu dân cư biệt thự Long Đằng của thành phố chúng ta."

"Giang Long, một trong những thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Giang Cẩm, đồng thời là con nuôi của chủ tịch tập đoàn, đã bị sát hại ngay tại nhà riêng. Nguyên nhân vụ án chưa được làm rõ, nhưng sau cuộc truy lùng gắt gao của cảnh sát toàn thành phố, danh tính nghi phạm về cơ bản đã được xác định."

"Họ và tên: Cao Kiện, giới tính nam, 25 tuổi, chiều cao 1m79..."

"Do tính chất vụ án đặc biệt nghiêm trọng, nghi phạm đã được đưa vào danh sách truy nã cấp A. Bất kỳ đơn vị hay cá nhân nào cung cấp manh mối quan trọng giúp bắt giữ, sẽ được Bộ Công an trao thưởng số tiền lên đến hơn 100.000 Nhân Dân tệ."

"Chỉ cần cung cấp manh mối thôi mà đã thưởng tới 100.000 NDT ư?" Ông cụ bĩu môi, lẩm bẩm: "Ngay cả giám đốc nhà họ Giang mà cũng dám giết, kẻ này thật táo tợn, nguy hiểm!" Ông ta tắt TV, quay đầu nhìn lại, bên kia quầy hàng đã trống không, chỉ còn lại 40 tệ nằm chơ vơ.

"Cậu ta đi đâu rồi nhỉ?"

Tôi nhét vội thức ăn đã mua vào trong áo mưa, chau mày bước nhanh về phía trường cấp 3 Tân Hỗ. Tình hình thật sự tồi tệ, cả thành phố đã phát lệnh truy nã. Trong thời khắc mấu chốt này, lực lượng cảnh sát không những không hỗ trợ, mà còn trở thành một trở ngại lớn đối với tôi.

Như vậy, hai ngày nữa tại Giang Thành, sẽ diễn ra một cuộc đối đầu ba bên đầy căng thẳng: Lộc Hưng đại diện cho Song Diện Phật, tôi đại diện cho Âm Gian Tú Tràng, và lực lượng cảnh sát vũ trang cùng cảnh sát hình sự của Giang Thành.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 267