Tiểu Phượng nằm trên ghế sô-pha, nhìn Lộc Hưng đang cười một cách điên cuồng. Cô bỗng nhớ lại ký ức tuổi thơ như một cơn ác mộng ấy, đau đớn nhắm chặt hai mắt: "Đều do số mệnh, muốn trốn cũng không thoát được."
Trong kho hàng, mỗi người đều đang theo đuổi tâm tư riêng của bản thân, chẳng ai chú ý đến một con Thiên Túc cổ đang bò ra khỏi túi quần của Tiểu Phượng, chui vào bên trong ghế sô-pha.
Khi tôi biết Tiểu Phượng mất tích đã là buổi chiều. Cổ tiên sinh hớt hải chạy vào tiệm một cách lo lắng, nói Tiểu Phượng bị một đám lưu manh bắt đi.
Ban đầu, tôi không hề tin. Nhưng khi đến khu chợ thực phẩm xem xét, tôi mới nhận ra chuyện này rất nghiêm trọng.
Không có bất cứ vết tích chống cự tại hiện trường bắt cóc, trong khi bọn chúng có thể thuận tay đánh gục Cổ tiên sinh, rõ ràng thân phận không hề tầm thường.
“Tại sao bọn chúng muốn bắt cóc Tiểu Phượng? Cướp tiền? Hay cướp sắc?” Tôi lắc đầu, gạt bỏ khả năng đó. Sau đó, tôi nhặt giỏ rau rơi trên mặt đất: “Đồ ăn bên trong vẫn sạch bong, không hề vung vãi. Điều này chứng tỏ giỏ thức ăn này rơi xuống đất không phải do cô ấy chống cự mà bị ném đi, mà bởi Tiểu Phượng đã tự buông tay, khiến nó rơi lăn lóc.”
“Tại sao cô ấy lại buông tay? Chẳng lẽ nhìn thấy một hình ảnh nào đó rất khủng khiếp ư? Làm gì có chuyện lệ quỷ hiện hình giữa ban ngày? Cơ mà vô lý! Tiểu Phượng bị lệ quỷ ám trên người, do đó, dù có gặp quỷ đi nữa thì cô ấy cũng không đến mức hoảng loạn tột độ.”
Tôi cảm thấy bế tắc trong mạch suy nghĩ: “Người mà Tiểu Phượng sợ nhất là ai?”
Vợ chồng ông bà chủ nhà trọ đã bị cảnh sát bắt giam, trừ bọn họ ra, có lẽ chỉ còn một người duy nhất khiến Tiểu Phượng hoảng sợ đến thế.
“Chính là tên anh trai đang bị truy nã – Lộc Hưng.”
Mắt tôi lóe lên tia sáng hiểu rõ, tôi gọi cho Cổ tiên sinh để hỏi rõ ngọn ngành, nhưng ông ấy cũng trả lời khá mơ hồ, bảo rằng trước khi ngã xuống chỉ thấy ai đó đội mũ lưỡi trai che mặt mà thôi.
“Vậy là đúng tám mươi, chín mươi phần trăm rồi. Báo cảnh sát đi! Kẻ đó có thể là nghi phạm đang bị truy nã đấy.”
Nửa tiếng sau, tôi gặp được Thiết Ngưng Hương; câu nói đầu tiên của tôi là: “Tiểu Phượng bị bắt cóc, kẻ chủ mưu có thể là Lộc Hưng.”
Một cuộc điều tra, khám xét bắt đầu ráo riết khắp cả thành phố. Mặc dù tôi rất lo lắng, nhưng không thể giúp đỡ được gì cả.
Quay lại phố Đinh Đường, Cổ tiên sinh vẫn im lặng nãy giờ, bèn lên tiếng: “Cô bé kia mất tích, cũng một phần là do tôi. Tôi sẽ cố gắng giúp cậu tìm ra cô ấy.”
“Chuyện gì đến, nó sẽ đến.” Tôi nấu hai tô mì gói đặt lên bàn, rồi châm một điếu thuốc lá.
“Thật ra, có một chuyện tôi muốn nói cho cậu nghe. Tôi bị mất một con Cổ trùng.”
“Mất một con Cổ trùng à?”
“Là Thiên Túc cổ, cái con rết dài mà cậu từng gặp đấy. Nó rất thích những vật có tính chất cực lạnh. Lúc tôi bị đánh ngất xỉu, dường như nó chạy tọt ra khỏi bình gốm.” Cổ tiên sinh do dự một chút, rồi kể lại những gì đã xảy ra đêm qua một cách úp mở.
“Vậy theo ý ông là, có khả năng con Cổ trùng bị mất ấy đang ở trên người Tiểu Phượng?”
“ Đúng vậy, đó là Cổ trùng mà tôi dùng m.á.u tươi của mình để nuôi lớn. Chỉ cần ở gần nó trong vòng 100 mét, tôi sẽ cảm nhận được.”
“Giang Thành lớn như vậy, chẳng lẽ ông đi tìm từng ngóc ngách sao? Giờ chỉ có thể trông chờ vào cảnh sát thôi, tôi sốt ruột còn hơn ông đấy.” Tôi biết Cổ tiên sinh có ý tốt, nhưng biện pháp của ông ấy lại có vẻ kém hiệu quả.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ tìm ra cô ấy, rồi cho cậu một câu trả lời.” Cổ tiên sinh nói xong, giũ áo choàng đen một cái, rồi đi khỏi cửa hàng.
Vừa cách đây vài tiếng đồng hồ, cửa hàng của tôi còn ồn ào náo nhiệt, giờ đã vắng tanh. Dường như thời gian lại quay về y hệt như xưa.
“Giá như mình kịp thổ lộ câu nói ấy khi ở bờ sông...”
Tìm kiếm cả ngày, tôi vẫn không có bất cứ tin tức nào về Tiểu Phượng. Thậm chí, tôi có nhờ Nhị Cẩu Tử tìm kiếm, rồi nhờ anh Lưu mù bói cho một quẻ, nhưng chẳng có tác dụng gì. Theo như lời anh Lưu mù nói, sự kiện lần này chính là kiếp nạn trong số mệnh của cô ấy, muốn trốn cũng không thoát được.
Tôi chẳng còn tâm tình để buôn bán gì nữa, ngồi đăm chiêu suy nghĩ các manh mối, mãi đến tám giờ tối. Bỗng nhiên, một vệt sáng lóe lên giữa cửa tiệm tối om.
Điện thoại của Âm Gian Tú Tràng bỗng đổ chuông.
Cái gì đến sẽ đến, tôi hít sâu một hơi, nhấc điện thoại lên.
“A lô?”
“Tút tút... Đã đến trạm Mật Vân Công Quán. Xin quý khách kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an.”
“Xe đang vào trạm dừng, mời mọi phương tiện giao thông cẩn thận, chú ý an toàn. Xe buýt số 14 không có nhân viên soát vé, mời quý khách bỏ 01 đồng tiền chẵn tại cửa xe phía trước, ngay khi lên xe, trên xe không có tiền thối.”
“Xe bắt đầu lăn bánh, mời quý khách ổn định chỗ ngồi. Chào mừng quý khách đến với xe buýt số 14 không có người soát vé, nhớ chuẩn bị tiền lẻ khi lên xe, giá vé 01 đồng nguyên. Khách nào muốn xuống xe, mời tiến gần về khu vực cửa sau. Trạm kế tiếp là nhà hỏa táng tại cây cầu số 03.”
Ngay sau khi tiếng xe buýt văng vẳng kết thúc, một giọng nói phụ nữ vang lên: ”Xin giúp tôi! Tuyệt đối đừng để con gái của tôi lên chuyến xe đó! Xin hãy giúp tôi!”
Đột nhiên, cuộc gọi bị ngắt cái rụp. Âm thanh ò í e kéo dài vang vọng trong cửa hiệu yên tĩnh.
Không bao lâu sau, một tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Nửa đêm yên tĩnh, vắng lặng, xin bạn đừng ngồi chuyến xe buýt muộn cuối cùng, bởi vì nó có thể là một chuyến xe chở đầy linh cữu người chết!”
“Nhiệm vụ livestream: Hãy đến Mật Vân Công Quán lúc nửa đêm, bước lên chuyến xe buýt số 14, đi đến trạm cuối cùng. (Lưu ý: Cấm mang theo bất kỳ sinh vật nào khi livestream, nếu không sẽ bị tính là streamer thực hiện nhiệm vụ thất bại.)
“Nhiệm vụ tùy chọn: Bảo vệ hành khách trên xe – cứ một người sống, được thưởng 01 điểm.”
Tôi nhìn nội dung tin nhắn đến ngẩn ngơ. Chẳng hiểu sao mỗi lần nhận nhiệm vụ, tôi đều có cảm giác ‘ không thể tin được.’
“Cấm mang theo bất kỳ sinh vật nào khi livestream à? Rõ ràng là đang nhắm thẳng vào Bạch Khởi rồi. Nhưng tại sao Tú Tràng biết về Bạch Khởi, chẳng lẽ bọn chúng luôn ở gần mình?”
Còn 04 tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ livestream, đòn sát thủ duy nhất của tôi chính là Bạch Khởi, nhưng giờ lại không có cách nào để mang theo cậu ấy.
“Nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng càng lúc càng hiển nguy. Lần trước mình có thể sống sót là nhờ vào Tiểu Phượng kịp thời ra tay cứu giúp. Tôi không thể mãi hy vọng vào một phép màu sẽ xuất hiện mỗi lần livestream. Cái kiểu 'nước đến chân mới nhảy' như thế thực sự khó mà thành công được.”
Đắn đo một hồi, tôi quyết định dùng điểm tích lũy của Âm Gian Tú Tràng để đổi lấy mấy lá bùa hộ mệnh.
Kêu Bạch Khởi canh cổng, tôi gọi điện thoại nhờ Anh Lưu mù đến đây, sau đó tự mình đón taxi tiến về ngân hàng lớn nhất Giang Thành.
Lấy smartphone ra, tôi nhắn tin cho hệ thống: “Hối đoái điểm tích lũy, tôi muốn đổi 06 lá bùa tiểu thừa ngẫu nhiên.”
“Đã trừ điểm tích lũy, còn lại 04 điểm. Vật phẩm mà bạn muốn đổi đã nằm trong két sắt cá nhân, muốn lấy lúc nào cũng được.” Âm Gian Tú Tràng phản hồi rất nhanh. Đến khi tôi đến ngân hàng, nơi đó đã sáng đèn rực rỡ dù hết giờ làm việc. Cô quản lý có dáng người quyến rũ đang đứng chờ tại đại sảnh từ lúc nào rồi.
“Anh Cao, chúng tôi vừa nhận được thông báo, mời anh đi theo tôi.”
“Đồ vật đã đến rồi sao? Cô có thấy ai mang đến không?”
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ nhận được cuộc gọi thông báo anh sẽ đến lấy đồ mà thôi.”
Thật khó tin nổi. Quả nhiên Âm Gian Tú Tràng có thần thông quảng đại. Thế nhưng, nếu chúng đã có thể biết về âm hồn, sở hữu Mai Hoa cổ, thì việc âm thầm giấu đồ vào két sắt cá nhân một cách thần không biết quỷ không hay cũng là chuyện thường tình.
Đến tầng hầm, tôi xoay mật mã, mở két sắt, lấy một chiếc túi màu đen.
Tôi không vội mở túi, lập tức quay lại phố Đinh Đường, nơi Anh Lưu mù đã đợi sẵn.
Tôi khóa cửa cẩn thận, rồi mời Anh Lưu mù vào trong phòng.
“Cao Kiện, hôm nay em bị vận xui đeo bám, mây đen vần vũ trên đầu, báo hiệu một đại nạn sắp ập đến rồi.” Anh Lưu mù ngồi xuống, bấm đốt ngón tay: “Tối nay, em đừng đi đâu cả, ở yên tại nhà thôi. Tốt hơn hết là ngủ chung với con ch.ó này.”
Tôi cười khổ một tiếng: “Anh tính toán rất chuẩn, nhưng em bắt buộc phải ra ngoài hôm nay.”
“Cậu ra ngoài làm gì? Muốn c.h.ế.t sao?” Anh Lưu mù tức giận, râu ria dựng đứng, vẻ mặt đầy sốt ruột.
“Hết cách rồi anh, em ra ngoài mới có hy vọng sống, ở nhà mới là chắc chắn chết.” Tôi mở túi đen ra, một mùi hương dịu nhẹ nhưng kỳ lạ lan tỏa trong phòng: “Hôm nay, em mời anh đến đây để nhờ anh coi giúp em công dụng của mấy lá bùa này.”
Dùng 05 điểm tích lũy để đổi lấy 06 lá bùa tiểu thừa ngẫu nhiên, một kẻ tay ngang như tôi thì làm sao biết mấy lá bùa này có công dụng gì, nên đành phải nhờ Anh Lưu mù giúp đỡ.
Cúi đầu nhìn lại, 06 lá bùa đặt ngay ngắn trong bao, không hề nhăn nhúm chút nào. Trông bề ngoài, chúng có vẻ kém hơn lá bùa phôi Lôi phù một chút, nhưng từng đường nét, con chữ trên lá bùa đều toát ra một khí thế khó tả.
“Em lấy mấy lá bùa này ở đâu?” Anh Lưu mù bị mấy lá bùa này thu hút, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên: “Lại có cả lá bùa được vẽ bằng pháp môn luyện bùa đã bị thất truyền.”
Tôi xem đồng hồ đã 09:00 tối, liền tranh thủ thời gian hối thúc anh: “Anh đừng hỏi nhiều đến thế, mau nói cho em biết công dụng của nó đi.”
“Lá bùa thứ nhất được vẽ bằng mực đen chính là Mao Sơn Dẫn Lộ phù, là lá bùa bình thường nhất trong 06 lá này. Nó giúp em phá giải những ảo ảnh mê hoặc và hiện tượng ‘quỷ đả tường’.”
“Tấm bùa thứ hai tỏa ra lệ khí, vẽ bằng mực màu đỏ, chính là dùng cát và m.á.u nấu thành hỗn hợp làm mực để vẽ nên. Nếu anh không nhầm, nó là Mao Sơn Thất Cương phù.”
“Lá bùa thứ ba càng ly kỳ hơn. Họa tiết của bùa có màu trắng, chính là trộn lẫn gạo nếp và mực mà vẽ nên. Đây có lẽ là tác phẩm từ tay những vị ẩn sĩ nơi thôn dã, có tên Tiểu Nhi Dạ Đề phù. Đúng như tên gọi, nó có thể khiến trẻ con nín khóc trong đêm.”
“Đã xong ba lá bùa, còn lá bùa thứ tư này, anh cũng không rõ nó là gì. Dường như nó là một cặp Mẫu Tử phù, nhưng đạo hạnh của anh quá thấp, coi mà không hiểu.”
“Cuối cùng, chính là lá bùa thứ năm, dùng giấy màu đỏ tươi để vẽ nên. Nó chính là một lá bùa cực xấu, còn được gọi là Đại hung chi phù!”