Từng làn gió lạnh buốt lùa qua xe buýt, tựa như có một bức màn vô hình đang che kín mặt bị xé rách toang, cuối cùng cũng có thể hít thở bầu không khí trong lành.
Sau khi phá vỡ mê chướng, từng ánh mắt của mỗi hành khách trên xe đều ánh lên vẻ kinh ngạc, xen lẫn kính sợ khi nhìn về phía tôi.
“Trời đất ơi, không ngờ trên xe còn có cả đạo sĩ thật. Vị này đúng là tài cao học rộng mà!” Vương Xuân Phú mượn gió bẻ măng, dường như đã quên sạch xích mích với tôi lúc nãy. Gã liền trưng cái bộ mặt nịnh nọt ra, hớn hở bước đến làm thân.
Tôi đâu có rảnh mà trả lời gã, chỉ khẽ vỗ nhẹ vai tài xế: “Lau sạch mồ hôi đi, rồi tranh thủ lái xe tiếp.”
Quay lại chỗ ngồi, Y Y vẫn còn chưa hết ngơ ngác: “Chú làm sao mà hay vậy?”
Cô bé đang hỏi đúng câu hỏi mà tất cả mọi hành khách nơi đây đang thắc mắc, ai ai cũng dựng lỗ tai lên lắng nghe.
“Là mẹ của cháu chỉ cho chú đấy! Đều nhờ chị ấy cả!” Tôi dùng một người không tồn tại để nói lên nguồn gốc của lá bùa, đây chính là ý định từ ban đầu khi quyết tâm sử dụng lá bùa này.
“Là mẹ à? Mẹ cháu còn nói gì với chú không?”
“Dĩ nhiên là có!” Tôi vuốt nhẹ đầu Y Y, bịa ra một lời nói dối đầy thiện ý: “Chị ấy nói, chỉ cần cháu ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ gặp chị ấy nhanh thôi.”
“Tút tút... Đã đến trạm chốt canh Đoạn Vọng. Xin quý khách kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an.”
Đã đến trạm dừng.
Tôi từng kiểm tra hành trình của chuyến xe buýt số 14 này, sau chốt canh Đoạn Vọng chính là Trung tâm hỏa táng Cầu số 03. Tới đó, nhiệm vụ livestream đêm nay sẽ kết thúc.
“Xuống xe đi! Đừng buồn về chuyện của anh mày nữa. Chúng ta còn sống sót là mừng rồi.” Vương Xuân Phú an ủi Kiến Nghiệp, hai người bọn họ muốn xuống xe. Viên Phong cũng định đứng dậy, rời khỏi chuyến xe buýt số 14 quỷ dị này.
“Này, không muốn c.h.ế.t thì theo tôi ngồi tới trạm cuối cùng.” Tôi bèn đứng lên, lạnh lùng nhìn cả đám: “ Tôi chỉ nhắc một lần này thôi, làm người thì phải có đầu, có cuối.”
Vừa rồi, tôi đã sử dụng bùa dẫn đường để phá vỡ mê chướng. Cái dáng vẻ cao thâm ấy đã khắc sâu vào lòng bọn họ, nên giờ tôi nói gì, bọn họ đều răm rắp nghe theo.
Thẳng thắn mà nói, tôi không hề quan tâm bọn họ sống sót hay c.h.ế.t quách đi cho xong. Chỉ là, cái nhiệm vụ tùy chọn của Âm Gian Tú Tràng bảo tôi rằng, sẽ cho tôi mỗi một điểm tính trên mỗi một người sống sót.
“Không đi, không đi, bọn tao nghe lời mày hết.”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Vất vả lắm mới cứu được đám khốn nạn này, giờ bọn chúng xuống xe tìm đường chết, chẳng khác nào tôi phí công vô ích từ đầu hôm đến giờ.
“Xe bắt đầu chạy. Mời mọi người ổn định chỗ ngồi. Chào mừng quý hành khách tham gia giao thông bằng chuyến xe buýt số 14 không có nhân viên soát vé, mời quý khách bỏ 01 đồng tiền chẵn tại cửa xe phía trước ngay khi lên xe, trên xe không có tiền thối. Ai muốn xuống xe, vui lòng tiến về cửa sau. Trạm dừng tiếp theo: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03.”
Tôi ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, hiện tại khoảng 3 giờ sáng, cũng là thời khắc yên tĩnh nhất trong đêm.
“Sắp tới rồi. Nhưng giờ này còn lâu lắm mới đến hừng đông. Kiểu livestream này đâu có giống phong cách thường thấy của Tú Tràng nhỉ?” Tôi cảm thấy có điều gì đó sai sai, chợt nhớ đến tờ giấy vàng mà lão đạo sĩ ở trạm dừng Thanh Thổ quan từng đưa cho tôi. Tôi bèn im lặng mở nó ra. Trên tờ giấy, chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi, nhưng nội dung của nó khiến tôi phải lạnh sống lưng.
Buông tay Y Y, tôi móc một điếu thuốc, ngậm lên môi, rồi lấy bật lửa mồi thử. Nhưng dù tôi quẹt thế nào, lửa vẫn không cháy.
“Chú ơi, chú có cần con giúp không?”
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Y Y, tôi im lặng lắc đầu. Chiếu theo nội dung trên tờ giấy vàng, mọi suy luận trước đó của tôi đều bị sai lệch hoàn toàn.
Con đường này càng lúc càng khó đi, chiếc xe buýt cũ kỹ xóc nảy đến muốn bật tung. Hai bên đường là đất đai hoang vu, chẳng có bất cứ ngôi nhà nào.
Trong đêm tối, chỉ độc ánh đèn vàng của chiếc xe buýt cũ kỹ chật vật soi rọi con đường nhỏ phía trước, hệt như con đò đưa khách vượt ngang Hoàng Tuyền vậy.
Ước chừng mười mấy phút sau, từng dãy kiến trúc với mái ngói xanh xanh, tường màu đỏ nhạt dần xuất hiện. Đó chính là Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03.
Giữa con đường, có rất nhiều tiền vàng mã bay phất phới. Men theo làn gió đêm lùa qua, tôi trông thấy một mảnh vải trắng xóa bay phần phật trước mặt. Liếc qua vị trí trông có vẻ là nơi đỗ rác thải bên đường, tôi lại thấy từng loại vật phẩm hàng mã, hình nhân, ngựa giấy được nhồi nhét vào đó, thậm chí còn có những gương mặt hình nhân tô son điểm phấn diêm dúa đang khẽ lay động trong gió đêm, trông thật quỷ dị.
Tôi rùng mình một cái, cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Tút tút... Đã đến trạm Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03. Xin quý khách kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an.”
Loa phóng thanh réo rắt, tất cả mọi người trong xe đều đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, cứ như đã ngầm định trước hành động này.
“Xuống xe đi!” Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Tôi vỗ nhẹ vào n.g.ự.c mình, khi bàn tay thả lỏng xuống, lá bùa Mao Sơn Thất Cương đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03 nằm đối diện nhà ga xe buýt. Ngay khi tôi đặt chân xuống đất từ chuyến xe số 14, tin nhắn từ Âm Gian Tú Tràng liền đến đúng hẹn.
...Ting tang!...
"Nhiệm vụ livestream: Đi đến Mật Vân Công Quán lúc nửa đêm, bước lên chuyến xe buýt số 14, sống sót đến trạm cuối cùng - đã hoàn thành, bắt đầu chấm điểm..."
"Hoàn thành nhiệm vụ livestream: 01 điểm; Đạt trên 1.000 lượt xem khi livestream: thưởng 03 điểm; Nhận được phần thưởng từ người xem vượt 1.000 minh tệ: thưởng 02 điểm; Không hoàn thành ủy nhiệm từ Âm Gian: trừ 01 điểm."
"Nhiệm vụ tùy chọn: Bảo vệ hành khách trên xe: thưởng 02 điểm."
"Thống kê hoàn tất! Tổng điểm là 07 trong lần livestream này!"
Đọc tin nhắn của Âm Gian Tú Tràng, sắc mặt tôi lập tức chùng xuống. Không phải vì số điểm thưởng ít ỏi một cách đáng thương kia, mà là vì nhiệm vụ tùy chọn.
Tôi nhớ rất rõ ràng, nhiệm vụ tùy chọn cũng ghi rõ nghĩa – Bảo vệ hành khách trên xe – sống sót một người – thưởng 01 điểm.
Vậy bây giờ thì sao? Tính cả anh tài xế, tổng cộng có tám người đến trạm cuối, nhưng hệ thống chỉ cộng cho tôi có 02 điểm mà thôi!
Kết quả này chứng tỏ rằng, trong số tám người đó, có sáu “ người ” không phải là con người!
Tôi bèn đọc tiếp dòng tin nhắn cuối cùng trên điện thoại:
"Đã đến Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03 thành công, nhưng chưa hoàn thành sự ủy nhiệm từ Âm Gian, phát động Nhiệm vụ bắt buộc: Sống sót đến hừng đông!”
Đúng như tôi dự đoán, tình huống tồi tệ nhất đã xuất hiện.
“Anh tài xế, Viên Phong, Vương Xuân Phú, Kiến Nghiệp, Trương Dung, Y Y, gã đàn ông mặc quần áo bệnh nhân, và cô bé kỳ lạ ngồi ở hàng cuối cùng của xe buýt… Trong số tám người này, ai là người, ai là quỷ đây?”
Tôi bèn lấy tờ giấy vàng mà vị đạo sĩ tại Thanh Thổ quan đưa cho mình, đọc lại lần nữa.
“Là Y Y ư?”
“Mày đang đọc gì thế?” Viên Phong thấy tôi đứng im lặng khá lâu, bèn sải bước đến trước mặt tôi.
“Tao làm gì, có cần phải báo cáo cho mày không?” Lúc ở trên xe, tôi từng lên internet điều tra thông tin về gã này. Trên mạng chỉ nói hắn đã lẩn trốn, không rõ sống c.h.ế.t mà thôi.
“Đừng có cáu. Kể ra chúng ta cũng cùng cảnh ngộ, đừng để mất đoàn kết nội bộ mà.” Vương Xuân Phú cười một cách miễn cưỡng, giọng nói có vẻ run rẩy. Chiếc xe buýt này dừng ngay cửa ra vào của Trung tâm Hỏa táng, ai nấy đều cảm thấy sợ hãi.
Trương Dung khập khiễng bước xuống, một chân mang giày cao gót, chân còn lại để trần. Cô ta như một tên trộm sợ bị phát giác, lén lút nhìn xung quanh. Sau khi nhận ra con ác quỷ áo đỏ ban nãy không bám theo nữa, mới chạy tới đứng sau lưng đám đàn ông.
“Cút mẹ mày đi! Nếu không tại mày hại, bọn tao cũng không vất vả như thế.”
“Em xin lỗi, em xin lỗi! Xin các anh cho em theo cùng!” Cô ta rên rỉ, khóc lóc cầu xin không ngớt.
Viên Phong thấy vậy, bèn thẳng chân tống cho một đạp: “Đồ xui xẻo, biến đi.”
Thái độ của mọi người đối với Trương Dung rất dữ dằn, chỉ có tôi lặng im không nói. Trương Dung thấy thế, nghĩ rằng tôi có phần đồng cảm với cô ấy, bèn chạy lại, ôm chặt cánh tay tôi: “Anh là cảnh sát, anh cứu em với! Anh muốn em làm gì, em cũng chiều!”
“ Tôi muốn làm gì, cô cũng chiều à?” Tôi nheo mắt lại: “Vậy cô có thể nào nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là người, hay là quỷ?”
Vừa nghe câu hỏi của tôi, Trương Dung bỗng ngơ ngác một hồi lâu, rồi lấy tay tự đánh mạnh vào đầu mình: “Em đau đầu quá... đau đầu quá...”
Tôi liền nhanh chóng dứt khoát hất tay cô ấy ra.
Đứng giữa đám “ người ” này, tôi bỗng cảm thấy mình vô cùng cô độc, “Tám tên hành khách, nhưng chỉ có hai người sống ư? Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Bây giờ đi đâu? Chẳng lẽ chúng ta dừng chân tại nơi quỷ quái này, chờ đến trời sáng hay sao?” Rõ ràng là Vương Xuân Phú đang hỏi ý kiến của tôi.
“Như vậy cũng không nên.” Tôi vẫy Y Y chạy đến, rồi tìm kiếm bóng dáng của cô bé còn lại. Tôi có một dự cảm rằng, hai con bé này chính là chìa khóa mấu chốt cho sự kiện đêm nay.
“Mọi người ơi, ba phút rồi đó, lên xe đi nào.” Lái xe thò đầu ra khỏi cửa sổ, gương mặt gã luôn luôn ướt đẫm mồ hôi, dường như mồ hôi chẳng bao giờ ngừng chảy.
“Đi đâu? Đã đến trạm cuối mà còn đi đâu?”
“Thì đi về chứ! Mọi người nhanh lên đi! Mỗi lần dừng xe tại một trạm không được quá năm phút đâu nhé!” Lời nói của bác tài làm mọi người hoảng hốt: “Đừng nói là mấy anh chị định đứng chờ tại Trung tâm Hỏa táng cả đêm nha? Ngay cả nhân viên công tác tại trung tâm này cũng không dám ở lại đây buổi tối đâu!”
Lời thanh niên này nói cũng đúng, việc ở lại trung tâm hỏa táng cả một đêm rất đáng sợ, thế nhưng chuyến xe buýt số 14 đang dừng gần đó có vẻ còn đáng sợ hơn.
“Nãy giờ, mày cứ nhấn mạnh việc không được dừng quá năm phút. Hôm nay, tao nhất định chờ xem, nếu dừng quá năm phút sẽ có chuyện gì xảy ra?” Viên Phong cười lạnh, quyết tâm về phe tôi.
“Thế còn các anh thì sao?”
“Nhà bọn tao nằm gần chốt kiểm soát Vọng Đoạn, hay là...”
“Mọi người yên lặng đi!” Tôi nắm tay Y Y, đi về phía cuối xe: “Chẳng lẽ mọi người không phát hiện, đã thiếu mất một người trong nhóm chúng ta?”
Bởi vì, tôi đã đi quanh xe một vòng, thử tìm kiếm, nhưng chẳng hề thấy cô bé kỳ lạ ngồi ở băng ghế cuối cùng đó. Có vẻ như, em ấy đã biến mất ngay khi chuyến xe số 14 dừng bánh tại trung tâm hỏa táng này.