Trong căn phòng đôi này, chỉ có một người mà thôi. Cô ta mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, đứng thẫn thờ giữa giường.
Đúng vậy, cô ta đang với bàn tay về phía trần nhà, nhón gót chân trên thành giường.
"Cô ấy đang làm gì thế?"
Căn phòng bệnh này khá đặc biệt, bởi lẽ cánh cửa chỉ có thể mở được từ bên ngoài. Tôi nhìn nghiêng, nhìn dọc, thấy chẳng có ai, liền cởi áo khoác chèn vào khe cửa, rồi đẩy cửa tiến vào.
Hiện tại, đây vốn là phòng đôi nhưng chỉ có duy nhất một bệnh nhân, tạo cảm giác trống hoác và quạnh hiu đến lạ. Thế nhưng, khi tôi vừa bước vào, bỗng cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Cảm giác ngột ngạt sâu sắc này như muốn bóp nghẹt lồng ngực, và nó đến từ trần nhà. Tôi vừa vô thức ngước nhìn lên, đồng tử trong mắt đột nhiên co rút lại.
Cái trần nhà ấy, đáng lẽ ra nên trắng tinh, sạch sẽ... giờ đây lại hiện ra hàng loạt tranh vẽ tàn bạo, nhuốm máu, cùng những ký tự tựa lời nguyền rủa ghê rợn, chất chứa oán hận.
"Giết nó! Giết nó!"
"Tao muốn lột da nó!"
"Trả thù! Đưa con d.a.o cho tao! Trả con d.a.o lại cho tao!"
"Mày thấy không? Máu của nó lênh láng cả ra..."
Đa phần nét chữ màu đỏ tươi có lẽ là dùng son môi để viết, có phần là thuốc đỏ, một phần ít hơn là m.á.u tươi.
Nhìn những lời nguyền rủa chi chít cùng những nét vẽ hình người còn dang dở trên trần phòng kia, tôi thở hắt ra một hơi lạnh. Vừa vào cửa, tôi còn nảy sinh ảo giác rằng, có phải mình vừa lạc vào một địa điểm livestream của Âm Gian Tú Tràng không nữa.
"Tinh thần của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, chẳng lẽ là do di chứng từ vụ tai nạn giao thông?"
Tôi bước chậm rãi đến gần giường bệnh. Hai tay của cô ấy được quấn băng gạc dày đặc, kín mít, nhưng đầu ngón tay vẫn rỉ m.á.u tươi liên tục.
Tôi chẳng nói gì, đứng khoanh tay, lặng yên quan sát.
Cô gái này nhón gót, dùng tay trái vẽ hình trên trần nhà, trong khi ngậm tay phải trong miệng.
Vẽ được vài nét, có lẽ m.á.u ở vết thương trên tay trái đã đông lại, cô ta liền duỗi tay phải đang ngậm trong miệng ra. Nhìn từng giọt m.á.u tươi rỉ ra từ đầu ngón tay, cô ấy cảm thấy khoái trá một cách đáng sợ.
Mười ngón tay bị cắn, chảy m.á.u ròng ròng, nhưng người phụ nữ này chẳng hề thấy đau đớn. Cô ta cố gắng nhón chân, tiếp tục sáng tác ra một vài "tuyệt phẩm" m.á.u me nào đó.
[LỖI DỊCH - VUI LÒNG DỊCH THỦ CÔNG ĐOẠN VĂN SAU:]
---BEGIN---
"Chẳng lẽ cô ấy hiểu rõ mình đang vẽ cái gì ư? Là căm phẫn, hay sự oán hận?" Tôi không có mắt thưởng thức nghệ thuật, nhưng khi nhìn vào bức ảnh hỗn loạn với những lời nguyền rủa điên cuồng trên trần nhà kia, tôi có thể nhìn ra một vài nét logic cơ bản.
Nói cách khác, cô gái này vẫn chưa điên hẳn. Giữa tôi và cô ấy, vẫn còn khả năng giao lưu.
"Tưởng Thi Hàm."
Nghe ai đó kêu tên chính mình, người phụ nữ này ngừng tay vẽ, nghiêng đầu nhìn tôi đang đứng cạnh chiếc giường.
Trong căn phòng bệnh đóng kín, bị một cô gái kỳ lạ như thế này nhìn chằm chằm, phỏng chừng nếu là người bình thường sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng tôi tập mãi thành quen rồi.
"Cô biết Hoàng Quan Hành không?"
Vừa nghe cái tên của gã kia từ miệng tôi, Tưởng Thi Hàm liền ngoác to mồm dần dần. Sự sợ hãi trong lòng của cô ấy tựa như một giọt mực đen rơi vào chén trà xanh vậy, nhanh chóng khuếch tán, thấm đều cả tách trà.
Gương mặt vốn dĩ thanh tú, đáng yêu đã chuyển thành tím tái, vặn vẹo. Cô ấy gấp gáp lùi lại, tựa lưng vào vách tường, dường như trông tôi giống một con ác quỷ đến từ địa ngục vậy.
"Phản ứng dữ vậy? Buổi tối hôm ấy, rốt cuộc hai người đã trải qua chuyện gì?"
Cô ta không nói lời nào, tóm tấm chăn bông trùm kín cả đầu, chỉ chừa lại phần thân dưới lộ ra ngoài. Từ bờ eo xuống dưới chân vẫn còn run rẩy dữ dội.
"Là do Âm Gian Tú Tràng ra tay với hai người ư?" Gặp cảnh này, tôi cũng áy náy trong lòng. Cô gái này bị Hoàng Quan Hành liên lụy. Bản thân cô ta nào có lỗi lầm chi.
Ngồi tại méo giường, tôi bèn lấy điện thoại di động ra chụp lại bức ảnh tràn ngập lời nguyền rủa đầy m.á.u tanh trên trần nhà kia, rồi chuẩn bị quay về nghiên cứu.
Vừa chụp vài tấm, tôi đột ngột dừng tay: "Hình như có nội dung lẫn khuất nào đó trong bức vẽ này?"
Ban đầu, bức tranh này được vẽ bằng son môi. Tuy nét vẽ ngoáy đơn giản, nhưng độ chừng có thể phác thảo ra được hai người bé tí đang bị một đám quần thể dị hình nào đó vây xung quanh.
Hai người bé xíu đó phải chịu đựng các loại dằn vặt. Cuối cùng, một trong hai bị chặt đứt ngang, một người khác thoát ra khỏi vòng vây ma quái đó.
Phần tiếp theo của bức tranh được vẽ bằng thuốc đỏ bôi lên. Dáng người bé nhỏ kia chạy thoát khỏi những hình thù kỳ lạ kia, bèn nhảy vào trong một chiếc hộp to, rộng rãi. Theo tôi hiểu, phỏng chừng chiếc hộp đó tượng trưng cho ngôi nhà của bản thân.
Bên ngoài chiếc hộp, có rất nhiều hình thù kỳ quái lượn lờ xung quanh. Tưởng Thi Hàm vẽ rất trừu tượng. Những hình thù kỳ quái ấy có vẻ giống con người, nhưng lại trông đáng sợ hơn, độc ác hơn.
Phần còn lại của bức vẽ vô cùng khó hiểu. Dáng người nhỏ bé kia mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong có một hình thù kỳ quái, mở tủ lạnh ra cũng thấy hình thù kỳ quái, thậm chí mở nồi soup đang nấu trên bếp ra, cũng lại thấy hình thù kỳ quái ấy ẩn nấp bên trong.
Phần hình ảnh có nội dung thế này chiếm đa phần không gian trên trần nhà.
Cuối cùng, tôi nhìn đến bức ảnh mà Tưởng Thi Hàm đang vẽ dang dở ban nãy.
Đó là một dáng người nhỏ bé đang đứng trên giường, giữa tám ván giường mỏng manh ấy, lại có một thứ hình thù kỳ quái nào đó đang lẫn trốn dưới gần giường!
Tác phẩm được vẽ bằng m.á.u tươi này tỏa ra một mùi tanh tưởi chân thực. Tôi nhìn một hồi, dần nhớ lại tình cảnh khi tôi vừa vào cửa. Chẳng phải đó là Tưởng Thi Hàm trong tư thế đứng kiễng chân, cố gắng vẽ vời trên trần nhà sao?
"Cô ấy vẽ bóng người nhỏ xíu trong bức tranh, chính là bản thân cô ấy!"
Tôi quay đầu nhìn lại, liền thấy Tưởng Thi Hàm đã ló đầu ra khỏi chăn từ lúc nào. Cô ta nhếch miệng, nhưng không nói lời nào, sau đó thè lưỡi, chỉ trỏ xuống phái ván giường.
"Chẳng lẽ thứ đó đang trốn dưới gầm giường ư?" Tôi liền hiểu ý tứ của Tưởng Thi Hàm: " Nhưng mình đã quan sát qua gầm giường rồi mà, đâu có ai ngoài mình và cô ta đâu?"
"Lẽ nào...?"
Tôi liền lấy điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng ra, mở app camera. Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, soi điện thoại xuống gầm giường.
Trên màn hình, lộ ra cảnh tượng dưới gầm giường. Có một đôi dép, một ống nhổ đờm, dù ánh sáng hơi yếu, nhưng chẳng thấy có dấu hiệu gì kỳ lạ cả.
"Không đúng!" Tôi lia điện thoại di động đến một hướng khác, quét về bên trên, liền giật mình với hình ảnh trước mặt.
Ở sát góc ván giường, một thằng bé gầy trơ xương đang nằm sấp xuống!
"Là Kuman Thong Thái Lan?"
Con tiểu quỷ kia vẫn chưa biết mình bị phát hiện, đang hé cái miệng to tướng không có răng kia ra tận mang tai, nhìn giống như hút dần tinh khí trên người Tưởng Thi Hàm vậy.
"Quả thật có quỷ dưới giường, nếu như vậy..." Tôi liền nhìn lên trần nhà, nơi in hằn từng bức tranh đỏ thẫm, vô cùng lo lắng: "Phải chăng tất cả những hình ảnh mơ mơ hồ hồ, hình thù kỳ quái kia đều là quỷ sao?"
Khó trách vì sao Tưởng Thi Hàm lại bị chứng thần kinh như thế. Cô ấy có thể trông thấy những thứ này, làm sao giữ vững tinh thần được.
“Liệu đây có phải là thủ đoạn g.i.ế.c người của Âm Gian Tú Tràng hay không?” Nghĩ đến đây, tôi liền lắc đầu: “m Gian Tú Tràng và Hoàng Quan Hành không có thù oán lẫn nhau. Nếu như ông chú Hoàng c.h.ế.t là vì ông ấy định tiết lộ về sự tồn tại của Âm Gian, nhưng Hoàng Quan Hành không hề vi phạm bất cứ điều cấm kỵ nào trong hiệp ước của Tú Tràng cả.”
Về cái c.h.ế.t bất thường của hai vị khán giả xem livestream, thực ra vẫn còn tồn tại điểm mù trên nhận định logic.
Rốt cuộc, là do bọn họ sắp c.h.ế.t mới có thể thấy chương trình livestream của Âm Gian Tú Tràng, hay do xem livestream của Âm Gian Tú Tràng mới dẫn đến cái chết?
---END---
Chuỗi nhân quả này... thực sự khiến tôi vẫn chưa thể hiểu thấu.
“Tưởng Thi Hàm chính là mảnh ghép quan trọng nhất để giải mã bí ẩn này. Tuyệt đối không để cô ấy chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.” Giữa đêm khuya, tôi gọi điện cho thư ký Trương, hy vọng ông ấy đủ khả năng sắp xếp ổn thỏa để Tưởng Thi Hàm xuất viện, tá túc tạm thời tại trụ sở công ty dược Càn Đỉnh.
Dù thư ký Trương không khỏi ngạc nhiên trước yêu cầu bất ngờ này của tôi, nhưng ông vẫn nhanh chóng đáp lại bằng giọng điệu chuyên nghiệp, cam đoan sẽ lập tức có mặt tại bệnh viện.
Tưởng Thi Hàm lại giấu mình trong chăn lần nữa, còn tôi cầm điện thoại quan sát từng động thái nhỏ của con búp bê ma quỷ kia.
“Mình từng thấy con búp bê ma quỷ tương tự tại hôn lễ của Giang Thần. Bên cạnh đó, tập đoàn bất động sản Giang Cẩm và công ty dược Càn Đỉnh đều là những đế chế thương nghiệp hàng đầu Giang Thành này, và trong những đối tượng hoài nghi mà thư ký Trương cung cấp cũng có tên nhà họ Giang.”
“Chẳng lẽ, hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng Quan Hành không phải là Âm Gian Tú Tràng, mà là nhà họ Giang?”
Trước đây, tôi có xem tin tức. Thị trường bất động sản dạo gần đây sôi động hơn bao giờ hết. Công ty dược Càn Đỉnh giàu có khổng lồ thế mà cũng muốn tiến quân vào mảng bất động sản này. Hơn nữa, do có uy tín lâu năm tại Giang Thành, nên họ thâu tóm được không ít dự án béo bở.
“Đã có đủ động cơ g.i.ế.c người, thế còn năng lực g.i.ế.c người thì sao?” Tôi từng tận mắt chứng kiến con Kuman Thong mà nhà họ Giang nuôi dưỡng. Hơn nữa, Giang Thần đã mời Cổ tiên sinh ra tay đối phó với tôi. Có vẻ như bọn họ rất thành thạo trong việc dùng các chiêu trò ngầm để triệt tiêu những kẻ ngáng đường.
“Dựa theo việc này, xem ra tập đoàn bất động sản Giang Cẩm sắp trở thành kẻ tình nghi lớn nhất trong vụ án này.”
Tôi nhíu chặt mày. Nếu đúng thật như vậy, e rằng bầu trời Giang Thành này sắp sửa rung chuyển dữ dội.
Khi đã liên quan đến hai gã khổng lồ tài chính, một khi họ quyết định đối đầu, chắc chắn sẽ kéo theo ảnh hưởng dây chuyền đến toàn bộ thành phố.
“Nếu chưa có chứng cứ xác thực, mình phải giữ kín chuyện này. Bằng không, chính bản thân mình sẽ lâm vào hiểm cảnh khôn lường.”
Nhìn con búp bê ma quỷ đang cười khẩy một cách quái dị trên màn hình điện thoại, tôi trầm ngâm suy tư.
Bốn mươi phút sau, thư ký Trương đến nơi. Ông ấy vừa bước vào đây, cũng giật mình sững sốt. Thật ra, bất cứ ai nhìn thấy bức tranh m.á.u me ghê rợn bao trùm cả trần nhà đều sẽ phải rùng mình kinh hãi.
Ông ấy bèn gọi điện thoại cho những vị lãnh đạo liên quan, nhưng chuyện này liên quan đến nhiều bộ ngành phức tạp, nên phải đợi trời sáng mới có thể hoàn tất thủ tục xuất viện.
“Cao Kiện, chắc qua tối nay là xong rồi, không sao đâu.” Thư ký Trương gãi đầu, vẻ mặt tỏ vẻ khó xử, dù gì đi nữa, yêu cầu của tôi quả thực có phần hơi quá đáng.
“Hên xui lắm anh à, em linh cảm đêm nay có biến.” Tôi tựa vào cạnh cửa, nhìn về cô y tá ngồi bên trong phòng trực.