"Quả là một khởi đầu đầy cam go." Tôi thử dùng tay kéo mạnh vòng xích sắt đang khóa ngay cổ mình, rồi đứng dậy tiến về phía bức tường.
"Dây xích dài khoảng năm mét, tôi không rõ mục đích sử dụng của nó. Vòng thép siết chặt lấy cổ tôi, rõ ràng không phải loại dùng cho động vật, mà dường như được chế tạo riêng biệt cho kích thước cổ người."
Đây quả thực là một tin dữ đối với tôi. Thủ đoạn chuyên nghiệp như vậy cho thấy kẻ bắt giữ tôi có thể là một tội phạm bệnh hoạn, có tiền án hành hạ người khác với tâm lý vặn vẹo.
Bị giam cầm bởi một kẻ như vậy, tôi đang rơi vào tình cảnh vô cùng bi đát.
" Tôi nhất định phải tìm cách thoát khỏi nơi quỷ quái này." Hiện tại, tôi hoàn toàn bị động, không một chút manh mối, cũng chẳng có bất kỳ công cụ nào trong tay.
"Căn phòng giam dài khoảng 4,5 mét, rộng 4 mét. Rêu xanh lởm chởm bám đầy góc tường. Mặt đất ẩm ướt, cùng mùi hôi thối khó chịu xộc thẳng vào mũi, mà lại chẳng có bất cứ lỗ thông gió nào." Tôi đá nhẹ một con chuột béo ú vừa chạy ngang, tiếp tục quan sát: "Trần nhà cách mặt đất chưa tới hai mét, cũng đầy rêu xanh. Rất có thể đây là một căn phòng ngầm, nhưng vì trời đã tối mịt nên tôi không thể khẳng định chắc chắn."
Tôi dùng tay gõ nhẹ lên vách tường, cảm nhận rõ độ dày của nó, chắc chắn có hiệu quả cách âm tuyệt đối.
Lối ra duy nhất là cánh cửa sắt trước mặt, được đóng đinh kiên cố và gia cố thêm một lớp kim loại bên ngoài.
Dưới cánh cửa sắt có một khe hở nhỏ đường kính khoảng mười centimet, nhưng đã bị ai đó từ bên ngoài dùng một tấm ván kim loại chặn kín.
Ngoài những chi tiết này, căn phòng giam còn có một điểm đặc biệt khác: một rãnh thoát nước rộng khoảng ba mươi centimet cắt ngang sàn nhà.
Tôi gọi nó là rãnh thoát nước, nhưng chính xác hơn, đây phải là một rãnh nước thải. Mùi thối rữa trong phòng hoàn toàn bốc lên từ đó.
"Mục đích thiết kế rãnh nước ở vị trí này là gì nhỉ? Để rửa sạch sàn nhà sao?" Nước trong rãnh đục ngầu, tôi nhúng tay vào, cảm nhận lớp dầu mỡ dính bẩn trong đó.
Đưa tay lên mũi, tôi ngửi thấy một mùi vị kinh tởm xộc thẳng vào xoang: "Là mùi xác thối!"
Ở cuối rãnh nước có một hàng rào sắt chắn ngang. Có lẽ nơi này đã được xây dựng từ lâu, hàng rào đã rỉ sét nghiêm trọng, trông có vẻ lung lay giữa dòng nước chảy nhẹ.
Tôi quan sát toàn bộ căn phòng, nhưng căn bản không tìm thấy bất kỳ điểm đột phá nào. Tôi đành ngồi xuống góc tường, đối mặt với bầy chuột béo ú.
"Đáng lẽ ra, trong phòng phải có lối thông ra bên ngoài, nếu không thì bọn chuột béo ú này làm sao vào đây được?"
Thế nhưng, chiếc vòng cổ đang siết chặt lấy da thịt tôi, khiến việc hô hấp trở nên vô cùng khó khăn: "Thật bó tay bó chân, lại còn khóa ngay cổ! Đối thủ lần này quá cẩn trọng rồi."
Tôi nhìn xuống đôi tay đang bị trói chặt bằng dây thừng. Kẻ địch không dùng kiểu thắt nút đơn giản, nhưng kỹ năng buộc thì vô cùng chuyên nghiệp.
Hắn dùng hai sợi dây, một dài một ngắn, đan xen vào nhau rồi siết chặt. Thủ pháp này còn có một cái tên riêng: mối buộc cọp già.
Kẻ bị trói càng giãy giụa, mối buộc càng siết chặt, cuối cùng dây thừng sẽ hằn sâu vào da thịt. Muốn tháo gỡ, tôi không được nóng vội, mà phải tìm ra sợi dây ngắn hơn trong hai sợi, rồi từ từ gỡ bỏ.
Phương pháp trói này thường được áp dụng trong các bệnh viện tâm thần. Để khống chế những bệnh nhân nguy hiểm, y tá sẽ dùng cách này để cố định họ, sau khi tiêm thuốc an thần xong mới tháo ra.
Tiếp đó, tôi dùng răng cắn sợi dây ngắn hơn, cắn từng chút một. Tốn gần năm phút đồng hồ, tôi cuối cùng cũng gỡ được sợi dây dài. Tôi cử động nhẹ cổ tay đang tê cứng một lúc, sau đó lần mò tìm vài thứ mình đã chuẩn bị sẵn.
"Chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng."
Ngay khi nhận ra mình bị giam cầm trong căn phòng này, tôi cũng ý thức được chiếc điện thoại cá nhân đã biến mất. Ngay cả chiếc túi da màu đen cũng không cánh mà bay, nhưng quần thể thao và đôi giày tôi đang mang thì vẫn còn.
Kéo ống quần lên, tôi thấy bộ thiết bị của Âm Gian Tú Tràng vẫn còn nguyên, lòng nhẹ nhõm được đôi chút.
"Ha ha... làm sao tên đó biết tôi có tới hai cái điện thoại chứ!"
Tôi bật điện thoại lên. Lúc này là hai mươi ba giờ năm mươi phút.
"Vụ tai nạn giao thông xảy ra khi tôi ngồi trên chiếc taxi của gã tài xế kia là... khoảng hai mươi hai giờ hơn. Dựa vào khoảng cách đó, căn phòng giam này hẳn là không quá xa hiện trường vụ tai nạn."
Tôi kéo nhẹ vòng khóa sắt trên cổ, rồi móc ra một tờ tiền giấy được gấp gọn gàng, mỏng dính như chiếc lá từ trong túi quần. Ban đầu tôi định dùng nó để mở khóa còng cảnh sát hôm qua, ai ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến.
Kỹ thuật mở khóa bằng tiền giấy cũng chẳng cần tay nghề cao siêu gì. So với loại dây đặc thù chuyên dùng để mở khóa, chất liệu của tiền giấy còn rắn chắc hơn nhiều. Cả tiền giấy và giấy kiếng bóng đều là công cụ cực kỳ hữu ích cho mục đích mở ổ khóa.
Chiếc khóa cổ này bằng sắt, bên trong có bánh răng ly hợp. Tôi phải rất vất vả mới có thể mở khóa thành công.
"Thợ chế tác món đồ này làm tỉ mỉ hơn cả những xưởng thủ công trên thị trường nữa."
Tôi cầm vòng cổ trên tay, quan sát cẩn thận. Rõ ràng đây là một công cụ được chế tạo riêng cho mục đích đặc biệt này, cứ như thể tên kia làm ra nó để thỏa mãn một dạng cảm xúc sâu thẳm nào đó.
Chỉ có thể là như vậy, hắn mới chế ra chiếc vòng sắt để tròng vào cổ người khác.
"Hắn là một tên biến thái sao?"
Đã đến mười hai giờ đêm, tôi không hề quên nhiệm vụ chính của mình đêm nay. Tôi lấy chiếc điện thoại di động có chức năng camera, gắn bộ mã hóa trục vào, rồi nhấn vào biểu tượng của Âm Gian Tú Tràng.
"Đang tải hình ảnh..."
"Đang tải bình luận..."
"Thông số ổn định. Bắt đầu livestream: Có - Không?"
"Có"
"Xin chào Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát đã vào kênh, xin chào Thiết Lĩnh Bưu Gia đã vào kênh, xin chào..."
Vừa bắt đầu tải, lượt xem đã vượt mốc trăm. Qua ba lần livestream, kênh của tôi đã thu hút được một lượng lớn khán giả trung thành.
"Lời đầu tiên, tôi xin chào mừng tất cả quý vị đã đến với kênh Livestream Siêu Kinh Dị này. Trước khi đi vào nội dung chính, tôi buộc phải nói cho các bạn biết một điều: Không phải ai cũng có thể xem được kênh livestream này. Sau khi xem xong, có thể khiến các bạn cảm thấy không ổn, thậm chí có nguy cơ bị tà ma quấy phá! Mong mọi người cân nhắc kỹ lưỡng!"
– Anh streamer ơi, anh streamer à! Lần này anh định đến chỗ nào tìm c.h.ế.t vậy?
– Ôi trời đất! Lượt xem hôm nay cao quá, mọi người ơi!
– Ai mà gõ được hai chữ Thao Thiết này thì tôi nhận làm sư phụ luôn!
Thiết Lĩnh Bưu Gia đã tặng 99 minh tệ cho kênh Livestream Siêu Kinh Dị:
– Chờ ròng rã ba ngày, cuối cùng cũng được xem livestream của chú em.
Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát đã tặng 99 minh tệ cho kênh Livestream Siêu Kinh Dị:
– Nhìn em gõ được chữ đó nè: Thao Thiết, Thao Thiết, Thao Thiết...
Nhìn từng dòng bình luận b.ắ.n ra như tia chớp trong kênh chat, tôi bỗng cảm thấy có chút thành tựu. Tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười ẩn ý: "Thật ra thì buổi livestream hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tôi. Chỉ nửa tiếng trước, tôi vừa gặp tai nạn giao thông đấy các bạn! Sau đó tôi ngất đi, đến khi tỉnh dậy thì đã thấy mình đang bị giam trong một mật thất! Mọi người nhìn xem... chính là căn phòng này!"
– Trời ơi... đây là streamer đầu tiên bị bắt cóc luôn đó hả...
– Tôi có xem qua một series tương tự rồi nè, hình như tên là 'Thoát khỏi căn phòng bí mật' của Nhật Bản thì phải...
– Đúng rồi! Tôi cũng có xem! Chính là 'Thoát khỏi căn phòng bí mật' đó!
– Giết!!! Diệt tận gốc, hoa cúc cho cả thiên hạ dùng!
Tôi cảm thấy họ đang hiểu lầm, bèn giải thích kỹ càng: "Mọi người ơi, xin hãy dừng tay một chút, nghe tôi nói đây! Tôi thật sự đã bị một tên sát nhân biến thái bắt giam vào đây. Mong mọi người mau chóng gọi cảnh sát giúp tôi với."
– Anh streamer ơi! Kỹ năng diễn xuất của anh có hơi thụt lùi so với lần vừa rồi nha. Nhìn mặt anh kìa, đến cả một nét hoảng sợ cũng chẳng có. Rồi nhìn cái miệng anh kìa, anh đang nhếch môi với cái nụ cười nhẹ như mây gió thế kia, ai mà tin là anh bị bắt giam chứ?
– Phần dàn dựng cảnh, tôi cho 99 điểm. Trừ 1 điểm vì sợ cậu streamer này kiêu ngạo quá mất thôi.
– Anh streamer, nhích sang một bên coi... để em ngắm chuột béo ú trong góc tường.
– Trời đất ơi! Chuột béo ú luôn!
– Cưng ơi! Cưng ơi! Cưng mập quá trời luôn!
– Cái quái gì vậy má! Giờ này mà còn ngắm chuột à?
Tôi đành ôm hy vọng cuối cùng, nói thêm vào kênh livestream: "Vị trí tai nạn giao thông của tôi là một khu rừng thuộc khu vực Nam Giao của thành phố Giang Thành. Nơi tôi bị giam có lẽ không cách quá xa địa điểm xảy ra tai nạn. Phán đoán ban đầu của tôi là nó được xây dựng ngầm dưới lòng đất."
Tôi đã lướt qua từng bình luận nãy giờ, nhưng vẫn không thấy tài khoản của Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành và Vạn Nhất đạo trưởng đâu cả. Trong lòng tôi không khỏi lo lắng.
– Anh streamer, tại sao anh bị bắt cóc? Có phải ở ngoài đời, anh là ông chủ trẻ của một tập đoàn tài chính cỡ bự nào đó phải không? Hay bạn của anh là một ông trùm dầu mỏ nào đó?
Tôi từng suy xét về câu hỏi của khán giả này, nhưng dù có tự ngắm mình từ mọi góc độ, tôi cũng chẳng thấy mình giống một kẻ giàu có chút nào. Mục đích mà kẻ này bắt giam tôi chắc chắn không phải vì tiền bạc, mà đơn thuần chỉ để thỏa mãn một loại nhu cầu tâm lý bệnh hoạn nào đó.
Nhắc đến tiền, tôi chợt nhớ đến một vụ án khác. Đó là vụ mất tích của Giang Phi, biệt thự của cô ấy cũng ở tại Nam Giao.
"Cô gái đó có tính cách bướng bỉnh, được cưng chiều nên có phần hư hỏng, nhưng lại sở hữu vẻ đẹp mê hồn như yêu tinh. Đặc điểm này hẳn rất phù hợp với gu của đối phương, chỉ là..."
Tiếng nước lõm bõm...
Tôi bèn lia điện thoại sang, tìm xem âm thanh vừa rồi là gì. Hóa ra, lũ chuột béo ú vừa rồi đều nhảy tõm xuống rãnh nước.
" Tôi đã khiến chúng sợ sao?" Tôi bước đến sát rãnh nước, bỗng trông thấy một chi tiết mơ hồ. Lẫn trong dòng nước dơ bẩn kia, là vài vệt màu đỏ sậm. Tôi vô cùng ngạc nhiên, bởi dần dần càng có nhiều dòng m.á.u tươi chảy qua rãnh nước.
Thời gian trôi qua, cả rãnh nước đều bị nhuộm đỏ, khiến da đầu tôi tê dại. Tôi áp sát tai vào vách tường, loáng thoáng nghe thấy tiếng rên la trầm thấp vọng lại.
"Không phải từ căn phòng sát vách, âm thanh này đến từ một nơi nào đó xa hơn."
Tôi nhìn dòng nước đỏ tươi dưới chân, khẽ xoa cằm: "Rãnh nước này có lẽ chảy xuyên qua nhiều căn phòng khác nhau, từ trên xuống dưới, xuyên suốt cả khu kiến trúc ngầm này."
Tiếng rên la thảm thiết kia nghe rất mơ hồ. Dù vách tường có cách âm tốt đến mấy, cũng không thể mờ nhạt đến vậy, trừ phi khoảng cách là cực kỳ xa.
Tôi khẽ nhăn mặt, nhận ra một sự thật đáng sợ. Nếu có thể xây dựng một kiến trúc ngầm quy mô như thế này, một cá nhân tuyệt đối không thể tự mình làm được. Do đó, kẻ địch mà tôi sắp phải đối mặt rất có thể là một nhóm người mang chứng bệnh tâm lý biến thái cực kỳ nghiêm trọng.
Dòng nước m.á.u chảy ròng ròng hơn mười phút mới dần nhạt đi. Đúng lúc này, một con chuột chui ra từ trong vũng nước, ngoạm lấy thứ gì đó trong miệng.
Tôi nhìn chằm chằm vào vật thể đó, rồi cảm thấy dạ dày như bị khuấy động, muốn nôn ọe ngay lập tức. Bởi vì, thứ mà con chuột đang ngoạm trong miệng kia chính là một ngón tay của con người.