Tôi định dùng tờ tiền giấy để mở khóa cho Giang Phi, nhưng tờ tiền này đã bị dùng qua một lần, nhàu nát cả rồi.
"Giờ em cứ chờ tạm ở đây, chắc chắn đêm nay anh sẽ cứu em ra ngoài."
Tôi đứng dậy, bước đến rãnh nước. Cố chịu đựng cơn đau truyền đến từ lòng bàn tay, tôi bám lấy hàng rào sắt rỉ sét một lần nữa: "Đây là căn phòng thứ ba. Mình phải xem rõ coi, cuối cùng là bọn chúng giam cầm bao nhiêu người."
Gạt ngang hàng rào sắt, tôi nín thở, chui xuống rãnh nước.
Mùi tanh tưởi nồng nặc ập đến từ bốn phía, bao trùm lấy mọi giác quan. Một tia sáng le lói lóe lên trên đỉnh đầu; nóng lòng không chịu nổi, tôi vội vã nhô lên để hít thở vài ngụm khí trời.
Nhưng ngay khi đầu tôi vừa vươn ra khỏi mặt nước, cổ tôi bị một lực mạnh nào đó thít chặt.
Đất trời quay cuồng... Tôi huơ mạnh hai tay, nước bẩn b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Sức mạnh bóp chặt cổ tôi càng lúc càng tăng, trong khi nửa thân dưới vẫn chìm trong rãnh nước lạnh tanh.
Tôi cố gắng giãy giụa, hai chân dẫm mạnh vào lớp bùn ướt át phía dưới, muốn mượn lực để nhổm dậy, nhưng quả thật rất khó.
Đại não thiếu oxy, hô hấp vô cùng khó khăn. Lúc này, nhờ vào bản năng sinh tồn mách bảo, tôi há mồm, cắn mạnh vào cánh tay đó một cái.
"A!"
Tiếp theo, một tiếng hét thảm thiết vang lên, lực bóp cổ chợt nới lỏng. Tranh thủ cơ hội này, tôi rướn nửa người bên dưới ra khỏi rãnh nước, dùng một chân đạp mạnh vào vách tường, mượn lực phản chấn hất ngã kẻ vừa tấn công tôi.
"Mày muốn chết!" Trong khoảnh khắc ấy, sát tâm thực sự trỗi dậy trong tôi. Giữa hoàn cảnh xa lạ đầy c.h.ế.t chóc này, nào có chỗ cho lòng nhân từ. Huống chi, tôi đã cảm nhận cái c.h.ế.t vừa kề cận, sự đau đớn vẫn còn dai dẳng trên cổ.
Kẻ đó quay người lại, lao vào ẩu đả với tôi. Hắn ta có thể lực khá tốt, nhưng cách đánh thì lại vô cùng lộn xộn.
Tôi tung một cú đ.ấ.m thật mạnh vào dưới hàm hắn. Hắn ôm miệng, nằm run rẩy dưới mặt đất. Lúc này, tôi mới thấy rõ mặt kẻ tấn công.
"Là anh à?"
Gã đàn ông trước mặt đúng là bác tài xế taxi kia.
" Tôi nhớ là anh không thắt dây an toàn, hình như cuối cùng đã bị văng ra khỏi xe."
Người đàn ông này không có vết thương nào quá nghiêm trọng trên người, chỉ là đùi phải hơi khập khiễng, có lẽ đã bị gãy xương trong vụ tai nạn.
May mắn là gã bị thương một chân, nếu không cú phản đòn ban nãy của tôi cũng khó mà hạ gục gã.
“Trời đất! Ra là chú em mày!” Gã tài xế trợn mắt nhìn tôi: “May thật, tao cứ tưởng là kẻ xấu chứ. Đừng trách tao nhé, giữa đêm tối mà thấy ai đó chui lên từ rãnh nước, ai cũng phản ứng như tao thôi.”
Tôi xoa nhẹ vết bấu trên cổ, chậm rãi híp mắt lại. Gã này nói dối, chắc chắn. Tôi vừa ló đầu lên đã bị gã siết chặt cổ một cách chuẩn xác, rõ ràng đã có tính toán từ trước.
Hơn nữa, căn phòng giam này nằm sát vách phòng của Giang Phi. Có lẽ, trong lúc tôi nói chuyện với cô ấy, gã đã nghe lén được mọi thứ.
“Đều là hiểu lầm thôi.” Cằm gã bị tôi đánh sưng vù, không thể khép miệng lại, nói chuyện cứ ấp úng.
Tôi và gã tài xế đều cùng bị bắt vào đây, có lẽ tôi cũng chẳng hỏi ra được manh mối hữu ích nào. Tôi đánh giá gã một lượt, rồi bất chợt hỏi: “Tại sao ông không bị trói bằng dây xích?”
Dù là tôi hay Giang Phi đều bị xiềng xích buột chặt, hạn chế tự do, điều đó cho thấy sự cẩn trọng của kẻ bắt cóc. Thế mà, đừng nói đến xích sắt, tôi thậm chí còn chẳng thấy bất cứ dấu vết nào của sợi dây thừng trên tay gã. Tên này có thể tự do đi lại trong căn phòng giam này.
“Chẳng lẽ ông là đồng bọn của kẻ bắt cóc à?”
“Nói vớ vẩn gì thế? Cậu lành lặn còn không bị trói, tôi đây què quặt như thế này, cần gì phải trói?"
Câu trả lời của gã tài xế chẳng thể thuyết phục tôi, chắc chắn gã đang che giấu điều gì đó.
Gã này đưa tay về phía tôi: “Tao tên Vương Anh Nam, cậu tên gì?”
“Cao Kiện.” Hiện tại không phải lúc đối đầu với gã, thoát khỏi nơi này mới là ưu tiên hàng đầu.
Tôi gọi gã tài xế hỗ trợ, cùng nhau tháo bỏ tấm lưới sắt chắn ngang rãnh nước nối liền với phòng kế bên.
“Nếu ông đã không bị trói, vậy nhỡ tôi có đánh nhau với ai, ông hãy chui vào rãnh nước này, chuẩn bị đánh lén đối thủ nhé. Hai chúng ta hợp sức, như vậy khả năng thoát thân sẽ cao hơn.”
“Anh bạn ơi! Bắt tôi chui vào cái rãnh bẩn thỉu này, thà cứ kêu tôi đi c.h.ế.t còn hơn.” Gã tài xế lắc đầu.
“Vậy ông ở đây chờ c.h.ế.t đi. Không có chìa khóa, lối thoát duy nhất chính là rãnh nước này.” Tôi nhìn gã, cả người tôi đã đứng giữa rạch nước.
“Ghê thật! Chú em trước đây có phải lính đặc nhiệm không đấy? Vừa rồi một đống m.á.u đỏ tươi trôi qua dòng nước này. Biết đâu bên trong còn có đầu người, tay, chân gì đó. Với cái mùi này nữa, chú chịu nổi ư?” Gã tài xế nhìn chằm chằm mặt nước vẩn đục, kiên quyết lắc đầu: “ Tôi chịu không nổi đâu.”
Nhìn gã quyết liệt như thế, tôi cũng chẳng thể làm gì hơn, bèn hít sâu một cái, khom người, chui hẳn vào dòng nước.
Tống Tiểu Phượng – Giang Phi – Vương Anh Nam. Vậy là tôi đã đến căn phòng thứ tư.
Vừa bị gã tài xế đánh lén, tôi lập tức thực hiện động tác nhanh nhẹn hơn trong lần này, đề phòng bị kẻ khác tập kích lần nữa.
Vừa ngửa đầu lên, nhờ ánh sáng mờ mịt chiếu xuống mặt đất, tôi trông thấy một bé trai chừng 14 – 15 tuổi.
Khi tôi bò từ dưới rãnh nước lên, thằng bé vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Đừng sợ, chú không có ác ý.” Tôi ưu tiên nói rõ lập trường của mình, tránh để xung đột phát sinh. Thế nhưng mà, tôi liền nhận ra mình lo lắng hơi xa.
Cậu bé trong căn phòng giam này là một thằng bé khờ khạo, những nét khờ khạo của nó khiến người ta nhìn vào sẽ rợn người.
Tóc tai nó bù xù, phát ra mùi hôi. Mắt nó đẫm lệ, nhưng miệng thì liên tục cười khúc khích, ngây dại.
Nếu chỉ với những đặc điểm này, tôi đã không nói rằng nó tỏa ra vẻ đáng sợ, mà sẽ thấy đồng tình hơn.
Tiếp tục quan sát, tôi thấy quần áo của thằng bé đã cũ nát, có những vệt m.á.u khô đen to tướng. Giữa lớp áo rộng thùng thình, nó dùng một tay kéo lưng quần, tay còn lại cầm một bàn tay người.
Tôi không hề dùng sai từ, thằng bé đang cầm một bàn tay còn tí tách nhỏ nước bẩn bằng chính bàn tay của mình.
Dường như nó cũng chẳng biết bản thân đang cầm cái gì. Nó chỉ coi thứ đó là món đồ chơi của mình, vừa cầm trong tay, vừa bẻ mạnh từng ngón của bàn tay bị cắt đứt kia.
Vừa cười ngây dại, thằng bé vừa nhìn tôi. Sau đó, nó cầm bàn tay đi tới; mỗi một bước chân nó đến gần, tôi đều cảm nhận sự bất an và lo lắng dần tăng lên.
Nỗi khủng khiếp toát ra từ đứa trẻ này khác hẳn với sự đáng sợ của lệ quỷ. Đó là một nỗi kinh hoàng hữu hình, đang dần tiến lại gần tôi.
“Dừng lại! Con đứng ngay đó.” Tôi chỉ tay ra, nhưng thằng bé không nghe lời, cứ ép tôi lùi dần vào góc tường mới chịu dừng lại.
Nó đứng cách tôi chỉ có nửa mét. Thằng bé nhếch miệng, đưa bàn tay đứt cho tôi: “Nè, cho... chú nè!”
Giọng nói của thằng bé đứt quãng. Lúc này, tôi mới nhận ra, thằng bé bị sứt môi.
“Tại sao con cho chú?” Cả trí lực lẫn thân thể của đứa bé này đều bị khuyết tật bẩm sinh. Mặc dù hơi sợ, tôi vẫn cố ép mình giữ bình tĩnh.
“Cho... cho chú!” Thằng bé huơ huơ bàn tay đứt, cố nhét nó cho tôi. Mặt nó nóng nảy dần, đôi môi hé toang, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Tôi không muốn kích thích nó quá nhiều, bèn nhanh chóng cầm lấy bàn tay đứt kia: “Cháu lấy thứ này từ đâu?”
Cậu nhóc thấy tôi chịu nhận “quà”, liền vô cùng thích thú, chỉ về phía rạch nước: “Ở trong đó... có nhiều đồ chơi... hay lắm.”
Vừa nói xong, thằng bé ngồi xổm xuống cạnh rãnh nước, không ngại bẩn, thọc hai bàn tay vào rãnh nước, mò mẫm gì đó.
Tôi không định ngăn cản hành vi quái đản của cậu bé này. Rõ ràng, trí lực của cậu ta có vấn đề. Nếu tôi muốn khai thác được manh mối hữu ích từ thằng bé, vậy thì phải chiều theo ý nó, chậm rãi dẫn dắt.
Tôi bèn ngồi xổm bên cạnh thằng bé, bắt chước tư thế của nó. Có vẻ như đứa bé cảm thấy tìm được bạn chơi, trông cực kỳ vui vẻ.
“Tại sao cháu bị nhốt ở đây?”
“Vớt thịt... vớt thịt!”
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
“Hi hi... ha ha...”
Thằng nhóc trả lời lảm nhảm, không đầu không cuối. Tôi hỏi hàng loạt câu nhưng chẳng nhận được đáp án nào rõ ràng.
“Không thể trì hoãn thời gian ở đây nữa. Mình nên qua căn phòng kế bên.” Vết thương ở lòng bàn tay tôi đã bắt đầu tấy đỏ, mưng mủ, khiến cả bàn tay vừa đau nhức, vừa rát buốt đến tận tim.
Tôi bước đến đầu con rạch, định vịn vào thanh chắn sắt, thì thấy thằng bé đi sát theo sau.
Thằng bé bắt chước tôi, dùng một tay túm lấy thanh chắn sắt, miệng toe toét cười ngây ngô. Nó dùng cánh tay còn lại chỉ tay về căn phòng bên cạnh: “Khóc... khóc... khóc...”
“Là tiếng khóc của một người phụ nữ, phải không?” Tôi cảm thấy khá tò mò, bèn cẩn thận quan sát gương mặt của đứa bé này. Khuôn mặt thằng nhóc có nét gì đó rất đặc biệt, khiến người ta dễ bỏ qua những chi tiết nhỏ. Ví dụ như, đôi mắt trong veo nhưng lại đong đầy nước mắt.
“Cháu tên gì?”
“Tống Tiểu... Tiểu Uông.”
Cái tên quen thuộc khiến tôi nhớ đến một người khác, “Thì ra thằng bé này là anh trai của Tống Tiểu Phượng. Rốt cuộc gia đình họ đã đắc tội với ai mà phải chịu kết cục như vậy?”
Theo dấu vết từ những căn phòng vừa ghé qua, tôi càng tò mò hơn về sự thật đằng sau chuyện này.
Tôi gỡ thanh chắn sắt ra, chuẩn bị tiến vào căn phòng tiếp theo. Dựa vào tiếng bước chân ngoài hành lang lúc nãy, tôi đã ở khá gần cuối hành lang này.
Sau khi chui vào rãnh nước, không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy mùi tanh tưởi ở đây dường như nồng nặc hơn rất nhiều so với lúc nãy. Vừa chui lên khỏi mặt nước, tôi thoáng nhìn một cái, đập vào mắt là một màu m.á.u đỏ tươi.
“Thật quá đỗi đẫm máu!”
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt tôi không phải là cảnh bầm thây, m.ổ x.ẻ tử thi, mà là một bức tranh được vẽ bằng m.á.u chảy đầm đìa.
Cảm giác này tương tự như khi tôi vừa bước vào phòng của Tưởng Thi Hàm. Chỉ là, bức họa trước mắt không phải được vẽ bằng son môi hay nước thuốc, mà bằng m.á.u tươi thật sự.
Những nét vẽ to nhỏ, tràn ngập khắp căn phòng, biến nơi này thành một phòng giam vô cùng dữ tợn.
Tôi đứng ngây người giữa rãnh nước, cảm giác như có một bàn tay đẫm m.á.u khổng lồ đang bóp nghẹt yết hầu. Mắt tôi nhìn thẳng vào khoảng không, ngắm nhìn những đường nét cực kỳ kinh hoàng kia. Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở một góc nhà tù, nơi một người phụ nữ đang bị xiềng xích khóa chặt.
Tay chân, cổ và từng khớp xương của cô ấy đều bị xiềng xích khóa cứng.
Cô ấy cũng đang nhìn tôi, đôi môi cô ấy trắng bệch, không còn chút m.á.u nào. Đôi mắt người phụ nữ ngấn lệ, trong khi miệng khẽ lẩm bẩm những câu ca lạ kỳ:
“Một khi em được đánh giá là vật liệu tốt nhất, em sẽ không bao giờ rời khỏi cánh cửa này dưới thân phận phế thải.
Mỗi phòng bệnh đều là một phân xưởng gia công tối mật. Một khi bị những ống truyền dịch kia trói chặt, em chỉ đành im lặng chịu đựng.
Chúng say mê quá trình "gia công", lấy đó làm thú vui và tích trữ "thành phẩm".
Chúng đề cao sự tinh tế, và cực kỳ kiên nhẫn.
Nếu không ai khiếu nại, chúng có thể đường đường chính chính m.ổ x.ẻ xác em, rửa sạch cơ thể, khử độc, đánh bóng rồi mài giũa em.
Sau đó, dựa vào bản vẽ thi công của nhà xác, chúng sẽ lắp ráp em lại một lần nữa, biến em thành lễ vật dâng tặng cho ma quỷ...”
Tôi di chuyển chậm rãi giữa rạch nước. Dường như tiếng ngâm nga của người phụ nữ này có một sức mạnh kỳ lạ, khiến từng sợi lông tơ trên người tôi dựng đứng.
“Cô là...”
Cô ấy mỉm cười lạnh lẽo, rồi trả lời: “Ta là một món lễ vật, ta là kẻ đê tiện, ta là người phụ nữ của Satan.”