Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 97

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Tất cả mọi người đều im bặt trong đại sảnh, không ai dám hé răng nửa lời.

Từng mạng người liên tục ngã xuống, tựa như lời nguyền cổ xưa của các vị Pha- ra -on. Chỉ cần bước chân vào tòa nhà này, thế là chẳng bao giờ thoát khỏi số mệnh.

Tôi bước đến bên cạnh t.h.i t.h.ể người phụ nữ mang thai. Lúc này, tim cô ấy đã ngừng đập được một lúc rồi. Tôi trông thấy một quyển sách chêm dưới đầu cô ấy. Nhìn kỹ, đó là một quyển Thánh kinh. Tôi cúi xuống, lật ra, một dòng chữ viết tay nguệch ngoạc bằng m.á.u đập vào mắt:

"Mày chắc chắn phải chết!"

Trong sảnh, chỉ có mỗi mình tôi đi tới đi lui khám nghiệm thi thể. Do đó, rõ ràng dòng chữ này được viết ra để dành riêng cho tôi.

"Cao Kiện, trong đó viết gì vậy anh?" Trong phòng lại c.h.ế.t thêm một người, Giang Phi liền theo sát phía sau tôi, một tấc cũng không rời.

"Có kẻ muốn anh phải chết." Tôi cầm quyển Thánh kinh trong tay, trầm tư suy nghĩ.

Trước đó, tôi từng xem xét quyển sách này, rồi tiện tay đặt xuống bên cạnh Thánh giá. Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, thế mà kẻ thủ ác đã có thể ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ mang thai, rồi thong dong ghi lại dòng chữ trong sách. Chắc chắn kẻ đó phải ở rất gần hiện trường án mạng, thậm chí là...

Tôi nhìn về phía nhóm bệnh nhân trong đại sảnh, ánh mắt quét qua từng người: "Thậm chí là đang ẩn mình trong số chúng ta."

Cô gái tóc ngắn Ô Mai đã vung vẩy con d.a.o giải phẫu ngay từ lần đầu gặp mặt. Chính cô ta là người đáng ngờ nhất trong số họ.

Gã đàn ông trung niên biệt danh Lão G với ánh mắt nham hiểm, tướng mạo của gã luôn khiến người khác có ác cảm.

Hàn Nhạc mắc chứng tâm thần phân liệt. Mọi thông tin tôi có được đều từ lời gã. Nếu gã cố tình nói dối, cung cấp tin tức giả mạo, tôi cũng khó mà nhận ra. Huống hồ, việc một bệnh viện tâm thần lại có bệnh nhân kỳ lạ như vậy đã là một điều cực kỳ bất thường rồi.

Trương Trung Hữu lại là một ông cụ lớn tuổi lẩm cẩm, ít nói, trông có vẻ không hề nguy hiểm. Thế nhưng, ai dám đảm bảo ông ấy không phải đang giả vờ đâu cơ chứ?

Bốn người bệnh nhân, ai nấy đều toát ra vẻ đáng ngờ hơn người kia. Trong khi đó, tôi chỉ nắm giữ quá ít manh mối, thời gian thì cấp bách, chẳng biết khi nào ánh đèn trên trần lại chập chờn vụt tắt lần nữa.

"Ơ... ánh đèn..." Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi: " Đúng rồi! Hung thủ luôn lợi dụng bóng tối để ra tay. Nếu gã muốn cắt điện toàn bộ tòa nhà, chắc chắn phải đến Phòng cấp phát điện hoặc Phòng điều khiển điện năng."

"Hàn Nhạc, anh có biết Phòng cấp phát điện của tòa nhà này nằm ở đâu không?"

"Lên tầng hai, rẽ trái, căn phòng cuối cùng bị khóa."

"Tầng ba cũng có một phòng điều khiển, có thể khống chế toàn bộ nguồn điện của khu kiến trúc này."

"Hay để tao dẫn mày đi?"

"Không, để tao dẫn mày đi."

Nghe xong, tôi gật đầu: "Vậy anh đi trước dẫn đường. Giang Phi, Tống Tiểu Phượng, hai cô cũng lên tầng hai với tôi nhé."

Tôi quyết định chủ động tấn công. Tôi chẳng hề quen biết những bệnh nhân này. Hung thủ có lẽ ẩn mình trong số họ. Bởi vậy, tôi không cần thiết phải bảo vệ họ mà tự đặt bản thân vào hiểm nguy tột độ.

"Nếu muốn vừa tắt đèn, vừa g.i.ế.c người, ít nhất phải có hai người cùng lúc thực hiện." Vừa đi trên bậc thang, tôi vừa nhớ lại biểu cảm dị thường của nhóm bệnh nhân ban nãy: "Ai mới là hung thủ đây?"

Sẽ chẳng có gì đáng sợ nếu có một sát thủ ẩn mình trong số bốn bệnh nhân kia. Nhưng đáng sợ hơn nhiều là cả bốn kẻ đó đồng loạt đều là sát thủ. Khi ấy, chúng sẽ là một thế lực đang tận hưởng quá trình nhìn con mồi dằn vặt trong cuộc săn giết.

Tôi vội vàng gạt bỏ suy nghĩ khiến đầu óc nhức nhối ấy, bởi đèn trong đại sảnh đã tắt ngấm lần nữa.

"Chỉ còn khoảng một tiếng nữa là đến hừng đông, hung thủ đã đẩy nhanh nhịp độ g.i.ế.c người. Hắn đang dồn tôi vào thế bí, không còn nhiều thời gian." Đến phòng cấp phát điện ở tầng hai, quả nhiên cửa phòng không hề khóa. Tôi còn trông thấy vết m.á.u vương trên nắm đ.ấ.m cửa.

"Giả thần giả quỷ! Tao đã từng đối mặt với ác quỷ thật sự rồi! Bọn mày tưởng có thể hù dọa được tao à?"

Nhìn vào căn phòng đen kịt, chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng trở thành nguồn sáng độc nhất. Tôi xem xét tỉ mỉ vết m.á.u trên cánh cửa, nơi đó in hằn một dấu tay đỏ thẫm: "Dấu vân tay khá lớn, đây chắc chắn do một người đàn ông để lại."

Ra hiệu cho Giang Phi đến gần, tôi thủ con d.a.o giải phẫu trước ngực, đẩy cửa bước vào.

Phòng cấp phát điện rộng khoảng vài mét vuông, nhưng chứa đầy máy móc. Ngoài bộ công-tơ điện, tôi còn thấy hai chiếc máy tính.

Khi tôi bước vào, hai chiếc máy tính vẫn chưa tắt. Một trong số đó đang hiển thị hình ảnh bên trong đại sảnh trên màn hình.

"Thì ra là có camera, chẳng trách hung thủ lại canh thời cơ chuẩn xác đến thế." Tôi liền đóng cửa phòng, bảo nhóm Giang Phi đứng yên tại chỗ.

Tôi bắt đầu thao tác trên hai chiếc máy tính. Một chiếc kết nối với camera bên ngoài, chiếc còn lại lưu giữ một số thông tin khác.

Trên màn hình desktop, tôi thấy có khoảng mười thư mục, bên trong bao gồm hàng loạt tập tin video và hình ảnh.

Tôi tùy ý mở một tập tin bất kỳ, nhưng chỉ mười giây sau, tôi lập tức tắt nó đi.

"Trời đất ơi, kinh tởm quá anh!" Người vừa lên tiếng là Giang Phi. Cô và Tống Tiểu Phượng đã kịp trông thấy những hình ảnh đó. Sau khi xem, cả hai cảm giác như muốn nôn mửa, dạ dày cuộn trào, mặt mũi tái xanh.

Hình ảnh từ video trong chiếc máy tính vừa rồi được quay dưới góc nhìn thứ nhất, ghi lại cảnh tra tấn tàn bạo một người cho đến chết. Bệnh nhân tâm thần mặc đồng phục bệnh viện bị trói trên một chiếc bàn gỗ, bị kẻ khác sát hại dằn vặt. Trong quá trình bị hành hình, nạn nhân ngất đi mấy lần nhưng đều bị tiêm thuốc ép buộc tỉnh táo, tiếp tục chịu đựng sự tra tấn dã man ấy.

Tiếng kêu gào thảm thiết, tan nát cõi lòng đến mức người xem như lạc vào một thế giới kỳ dị, nếm trải sự tuyệt vọng tột cùng.

Ngay cả tôi, một streamer của Âm Gian Tú Tràng từng chứng kiến không ít cảnh tượng c.h.ế.t chóc ở ba nhiệm vụ trước đó, cũng phải lạnh sống lưng khi xem đoạn video này.

"Không biết cô có từng nghe nói về thể loại phim ngắn sát nhân chưa?"

"Đó là loại phim được dàn dựng theo kịch bản hành hạ ai đó đến chết. Chỉ những người thân quen mới truyền tay nhau loại phim ngắn ngoài luồng này. Có người đồn rằng, thậm chí những bộ phim ngắn thể loại này ra đời chính là do hung thủ tự mình quay lại cảnh g.i.ế.c người thật sự."

Dường như Hàn Nhạc nhớ ra một chuyện gì đó, liền cười một cách bí ẩn, rồi giải thích thông tin đó cho Giang Phi nghe.

Nghe xong lời gã nói, tôi cảm thấy nó thật quen thuộc. Thật giống như ở đâu đó, tôi từng nghe ai đó nói những câu y hệt thế này.

Rốt cuộc tôi đã nghe những thông tin này ở đâu?

Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt thấy trí óc trống rỗng, một cảm giác khó chịu đến tột cùng.

"Máy tính vẫn hoạt động, nhưng toàn bộ đèn đuốc đều đã tắt ngóm. Điều này cho thấy hung thủ đang ở tầng ba, hẳn là đã dùng thiết bị điều khiển điện năng để cắt nguồn chiếu sáng."

Vì không rõ thân phận và mức độ nguy hiểm của những bệnh nhân kia, tôi quyết định không ra ngoài. Nhưng chỉ ít phút sau, một tràng đập cửa dồn dập vang lên, khiến tôi giật mình.

"Mọi người bình tĩnh!" Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, đầy vẻ hoảng loạn. Tôi không rõ đó là ai, trong lòng không khỏi e dè, cảnh giác.

"Kẻ đó có khi nào là hung thủ?" Tôi cầm chặt con dao, một tay thận trọng hé mở cánh cửa.

Cửa phòng vừa hé một khe, lập tức bị một lực mạnh đẩy bật vào. Tôi tái mét mặt, suýt chút nữa đã đ.â.m thẳng lưỡi d.a.o về phía đó.

"Không phải tôi! Không phải tôi!"

Người chen vào khe cửa chính là cô gái tóc ngắn. Cô ta cầm một con d.a.o nhuốm máu, miệng không ngừng la hét trong hoảng loạn.

Bên ngoài tối om như mực, làm sao tôi dám mở rộng cửa cho cô ấy vào?

Tôi dùng toàn bộ sức lực gồng mình giữ cánh cửa, ra hiệu cho Giang Phi và Hàn Nhạc nhanh chóng di chuyển cái bàn gỗ nặng nề đến chắn ngang. Căn phòng này vốn đã bừa bộn, chúng tôi vừa chạm vào chiếc bàn thì ánh đèn hành lang bất ngờ sáng rực.

Cô gái tóc ngắn vẫn không ngừng kêu gào thảm thiết, tiếng la thất thanh ấy khiến người ta rợn tóc gáy. Đừng nói Giang Phi, ngay cả tôi nghe cô ấy thét lên như vậy cũng cảm thấy sởn gai ốc.

"Thôi được rồi, cứ để cô ấy vào."

"Không được! Cô ấy cầm d.a.o mà anh, nguy hiểm lắm!" Giang Phi liều mạng lắc đầu. Đúng lúc này, người phụ nữ tóc ngắn kia dường như đang lên cơn điên loạn thật sự, có lẽ bệnh tình đã tái phát.

Tôi im lặng giây lát rồi nói: "Cứ để cô ta vào. Nếu lát nữa đèn lại tắt mà để cô ta đứng ngay đó, có khi còn rước thêm phiền phức."

Tôi từ từ mở rộng cửa phòng, cô gái tóc ngắn lập tức xông thẳng vào, tay vẫn vung loạn con dao. Thế nhưng, cô ta không hề c.h.é.m ai mà chỉ liên tục hô lớn: "Không phải tôi! Không phải tôi!"

Trên con d.a.o dính đầy máu. Dù hung thủ có phải là cô ta hay không, bên ngoài chắc chắn đã có chuyện chẳng lành xảy ra.

Giang Phi và Hàn Nhạc đứng cách cô gái tóc ngắn một khoảng khá xa, chỉ riêng Tống Tiểu Phượng thì cứ trân trân nhìn cô ta, dường như đang cố suy đoán xem liệu đây có phải mẹ mình không.

Tôi đóng sầm cửa lại, lập tức khống chế cô gái tóc ngắn, đè cô ta xuống bàn. Trong tình thế cấp bách này, tôi không thể để cảm xúc cá nhân xen vào quyết định. Vì sự an toàn của tất cả, tôi giằng lấy con d.a.o của cô ta, ném thẳng vào góc phòng. Sau đó, tôi vớ lấy một đoạn dây điện, trói chặt hai tay cô ta lại.

"Em trông chừng cô ấy, anh sẽ chạy xuống lầu xem sao." Tôi quay lại dặn Giang Phi một câu, rồi thừa lúc đèn chưa tắt hẳn, tranh thủ chạy nhanh xuống tầng một.

"Mọi người đâu hết rồi?"

Trong đại sảnh rộng lớn, chỉ còn trơ trọi bức tượng Chúa trên cây Thánh giá treo ngược và t.h.i t.h.ể người phụ nữ mang thai. Dường như khoảnh khắc đèn tắt vừa rồi, không một ai khác c.h.ế.t cả.

"Lão già kia và gã đàn ông trung niên đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ..." Tôi xoay người, vội vã chạy ngược lên tầng hai.

Trong phòng cấp điện, cô gái tóc ngắn vẫn bị trói chặt hai tay, đầu không ngừng lúc lắc, tự lẩm bẩm một cách điên loạn. Giang Phi nép mình tránh xa cô ta, đứng bên cạnh chiếc máy tính.

Bỗng nhiên, tay cô vô tình chạm vào con chuột trên bàn. Giang Phi chợt nghĩ đến những hình ảnh m.á.u tanh mà mình vừa xem ban nãy.

"Tại sao trên đời này lại có những kẻ kinh tởm đến vậy? Bọn chúng đúng là lũ quỷ đội lốt người!" Ngón tay thon dài, tím tái của Giang Phi run rẩy nhấn vào một thư mục khác. Bên trong vẫn là hàng chục video clip tương tự, kèm theo vô số file ảnh ghê rợn.

Giang Phi lướt nhanh qua một lượt, rồi bỗng nhận ra một gương mặt quen thuộc trên những bức ảnh đó.

Cô liền phóng to bức ảnh đó lên. Trong hình là một thanh niên mặc chiếc áo khoác đẫm máu, tay đang kéo lê một cái xác người.

Người thanh niên ấy mang vẻ rạng rỡ như ánh ban mai, nhìn vào màn hình và nở nụ cười tươi roi rói, rực rỡ đến đáng sợ, hệt như chính cái tên của gã vậy.

"Hàn Nhạc!"

Nỗi sợ hãi như một cơn thủy triều cuộn trào, dâng lên dồn dập trong lòng Giang Phi. Cô sợ đến điếng người, ngồi bất động tại chỗ, không dám quay đầu nhìn về phía sau.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 97