Khi đi đến trước mặt vị quản sự thu thẻ bài, hắn vẫn còn nhớ Sang Du, thấy nàng thê thảm như vậy, không khỏi hỏi thêm đôi câu: “Tiểu cô nương sao lại ướt như vậy?”
Vừa nói hắn vừa nhìn sang hai bên, không thấy bóng dáng quen thuộc nào, lại hỏi: “Phụ thân ngươi đâu? Sao cũng không mua cho ngươi một cái ô?”
“Phụ thân ta có việc đi trước, ta thu dọn đồ đạc chậm một chút nên bị dính mưa một lát, không sao đâu, khụ khụ, đợi về nhà nấu chút canh gừng là được.” Sang Du miệng thì nói không sao, nhưng lại khẽ ho hai tiếng.
Nàng khắp người chỉ đeo một cái giỏ mây, có thể sắp xếp bao lâu mà lại để mình ướt sũng thế này.
Vị quản sự ở phường thị đã nhiều năm thoáng chốc đã đoán ra được đại khái sự tình, nhưng y cũng không nói thêm điều gì, thu lại thẻ bài của Sang Du rồi đánh dấu vào sổ đăng ký.
Không thể thành công thuyết phục đối phương để hắn che chở mình đôi chút, Sang Du có chút thất vọng nhưng không hề bất ngờ. Kiểu người già dặn này đã trải qua quá nhiều chuyện nên chẳng còn nhiều thiện tâm để mà bố thí.
May mắn thay, nàng cũng không có ý định đặt cả thân gia tính mạng của mình hoàn toàn vào một ý niệm thoáng qua của kẻ khác.
Sang Du tìm một góc tường vắng người, vừa mới ngồi xổm xuống, người vốn đang ngồi cạnh đó lập tức dịch chuyển ra xa.
“…” Cũng đâu cần phải tránh né như tránh tà vậy. Nàng chẳng lẽ còn có thể vắt nước mưa trên người mình mà vắt lên người hắn hay sao?
Từng người bán hàng vốn dĩ nghĩ là sẽ nấp trong nhà, đợi mưa nhỏ hơn một chút rồi mới rời đi.
Thời tiết này rất hay đổ mưa rào, đến vừa nhanh vừa mạnh nhưng tạnh cũng mau. Bầu trời đen kịt chưa đến nửa chén trà đã có thể trở lại trong xanh.
Thế nhưng không ngờ trận mưa này hoàn toàn không có dấu hiệu nhỏ lại hay ngừng tạnh, trời như bị chọc thủng một lỗ, nước cứ thế đổ ào ào xuống.
Nước trên đường không kịp chảy theo rãnh thoát nước, ngay cả mặt đất lát đá xanh cũng tích tụ nước sâu hơn một tấc, đi trên đường còn phải lội nước mà qua.
Đám đông tránh mưa bắt đầu lo lắng làm sao để rời đi, từng người ghé sát tai nhau bàn tán xôn xao.
Có người đề nghị vài người đội mưa đi mua áo tơi và ô, lập tức nhận được sự tán thành của mọi người, nhưng lại chẳng có ai chịu đứng ra làm hảo hán quên mình vì người khác.
Sang Du đưa mắt lướt qua đám đông, rất nhanh liền khóa mục tiêu vào một cô gái trạc tuổi nàng.
Bên cạnh cô gái còn đứng một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, hẳn là phụ thân của nàng.
Sang Du đứng dậy bước về phía đôi phụ tử kia, đến gần thì chào hỏi một tiếng trước, rồi mới mở lời giải thích ý định: “Hai vị, không biết hai vị có ở xa đây không?”
Một câu nói không đầu không cuối khiến hai cha con vốn đã cảnh giác lại càng thêm đề phòng. Nam nhân che con gái mình ra sau lưng, chau mày hỏi: “Ở xa hay gần thì liên quan gì đến ngươi?”
“Ta bị kẻ xấu để mắt tới, muốn bỏ tiền ra đổi y phục với tiểu muội. Nếu hai vị ở gần đây, có thể đợi đến gần giờ giới nghiêm rồi hẵng về, cũng an toàn hơn chút.”
Sang Du vừa nói vừa móc ra một miếng bạc vụn nhỏ, đây là thứ nàng vừa mới ngồi xổm trong góc lén lút dùng d.a.o chặt ra, ước chừng khoảng một tiền, tức là một trăm văn, dùng để đổi lấy một bộ y phục vải bố là dư dả.
Huống hồ y phục trên người nàng lại là làm từ loại vải tốt nhất, một kiện có thể đổi được hàng chục, hàng trăm kiện áo vải bố, dù không trả tiền thì đối phương cũng đã lời lớn rồi.
Nam nhân tuy không tỉ mỉ nghiên cứu chất vải, nhưng nhìn vào từng đường kim mũi chỉ của y phục nàng cũng có thể đoán được chắc chắn giá trị không nhỏ, nghe vậy có chút động lòng, đồng thời sự nghi hoặc trong lòng lại càng sâu sắc hơn.
“Người nhà của ngươi đâu? Phụ thân, phụ mẫu ngươi đâu? Đổi y phục xong sẽ không tìm đến đòi lại chứ?” nam nhân hỏi.
“Điều đó tất nhiên là không. Phụ thân, phụ mẫu ta hôm nay có việc đã rời đi trước, một mình ta liền bị mấy tên côn đồ để mắt tới, rất mong hai vị ra tay giúp đỡ.”
Lời nói của Sang Du khẩn thiết và chân thành, không hề có thái độ cao ngạo bố thí cho đối phương.
Cô gái b.í.m tóc tết đang trốn sau lưng nam nhân nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn, khẽ nói: “Phụ thân, chúng ta giúp tỷ tỷ đi.”
Thái độ của nam nhân vốn đã dịu đi, cộng thêm lời thỉnh cầu của con gái mình, cuối cùng hắn cũng gật đầu đồng ý.
Hai cô gái vóc dáng tương đối nhỏ nhắn, tìm một vị trí trong góc, nam nhân cởi áo ngoài của mình dùng làm rèm che, hai cô gái trốn trong góc đổi y phục cho nhau.
Sang Du trước tiên cởi áo ngoài của mình, rồi cố sức vắt khô nước mưa trên đó, sau khi xác nhận lại không thể vắt thêm nước, mới rũ áo ngoài ra và đưa cho cô bé.
“Xin lỗi, áo bào của ta đã ướt sũng, muội mặc vào sẽ không thoải mái đâu.”
Cô gái đưa tay nhẹ nhàng sờ vào áo ngoài của nàng, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc và yêu thích: “Thêu hoa đẹp đẽ thế này, chất liệu thoải mái thế này, thật sự muốn đổi với của ta sao?”
Áo bào mà nàng mặc là do mẹ ruột đích thân may cho, chất liệu vải bố, bên trái n.g.ự.c còn thêu một con bướm nhỏ, căn bản không đáng giá tiền.
Dù là bộ y phục mới chỉ được mặc vào dịp Tết, cũng không hề có những đường thêu tinh xảo như thế này.
“Đương nhiên, y phục trên người muội cũng rất đẹp đó, kiểu dáng bươm bướm này cũng không thường thấy.”
Sang Du bật cười lắc đầu, trẻ con luôn cảm thấy cái gì đẹp đẽ, tinh xảo nhất là tốt nhất, kỳ thực thứ mình đang mặc trên người đã là tốt nhất thiên hạ rồi.
Sau khi đổi áo ngoài cho nhau, cô bé vuốt ve y phục trên người mình không nỡ rời mắt, vừa nhìn đã biết là đặc biệt yêu thích.
Nam nhân mặc lại áo ngoài, nhìn bộ dạng con gái vui mừng khôn xiết mà do dự một chút, rồi trả lại miếng bạc vụn lúc trước Sang Du đưa cho hắn.
“Đổi y phục vốn dĩ là chúng ta đã có hời rồi, số bạc này ngươi cầm về đi.”
“ Nhưng …” Sang Du không muốn nhận, nàng đã đổi y phục với cô bé, rất có thể những kẻ kia mãi không thấy nàng xuất hiện sẽ trực tiếp tìm vào, đến lúc đó hai cha con sẽ khó mà thoát thân.
“Không có gì đáng nói cả, mặc y phục của ngươi chúng ta đã được lợi rồi, đương nhiên liền phải gánh chịu hậu quả tương ứng. Chúng ta sống gần đây không xa, đã đưa tiền cho bọn côn đồ trên phố, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu.”
Nam nhân trực tiếp ngắt lời nàng, hắn tuy là một tiểu thương, nhưng đầu óc một chút cũng không kém hơn người khác.
Hậu quả của việc nhận lấy y phục thì hắn tự nhiên biết rõ, chỉ là đôi mắt sáng lấp lánh của con gái nhìn bộ y phục thật sự khiến hắn không thể nói ra lời cự tuyệt.
Sang Du cảm thấy lời hắn nói có lý, mấy kẻ kia là cố ý nhắm vào nàng mà đến, đến lúc đó cho dù phát hiện nàng đã chạy trốn, chắc cũng không dám quá làm khó bọn họ.
Nàng không nhịn được mà dặn dò thêm một câu: “Mấy tên kia không phải là côn đồ gần đây, các ngươi vẫn phải cẩn thận hơn nhiều.”
Còn về sự khác biệt của y phục, nàng hoàn toàn không để ý, trên người mặc là áo vải bố thô hay lụa là gấm vóc, đều không ảnh hưởng đến việc nàng vẫn là nàng.
Trước kính la y sau kính người, thì cũng phải xem ở trường hợp nào.
Ở trong thôn, cho dù mặc một thân lụa là gấm vóc, e rằng mọi người cũng chỉ sẽ lén nói người này là kẻ ngu ngốc. Đồ vật đáng tiền tốt đẹp không cất giữ cẩn thận, lại mặc trên người khoe khoang, sớm muộn cũng bị trộm lấy mất.
Huống hồ đã kiếm được tiền, có thể sắm sửa y phục mới.
Nàng lại cũng không muốn trải qua kiểu cuộc sống chỉ có một bộ y phục, tối giặt ban ngày mặc, mỗi tối đều phải lo lắng ngày hôm sau có y phục để mặc hay không.
“Yên tâm, ta biết rồi.”
Bên này vừa đổi y phục xong, ngoài cửa đã có tiếng xôn xao, một đám người nhanh chóng vây lại.