Lưu đày ba nghìn dặm, ta nhờ tài nấu nướng đưa cả nhà thăng tiến

Chương 116: Mạng người trong thời đại này chẳng đáng một đồng

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

“…”

Nàng nhất thời không nói nên lời, vừa mưa xong liền chặt cây, tạm thời không nói đến vấn đề mặt đất trơn trượt, chỉ nói riêng những thân cây hút đầy nước, chỉ riêng việc sấy khô đã phải tốn rất nhiều thời gian, tốn công gấp bội mà hiệu quả chẳng bao nhiêu.

Nhưng vừa nghĩ lại nàng đã hiểu ra, đạo lý đơn giản như vậy những người quản sự không thể không biết, vậy tại sao họ không cho lao công nghỉ ngơi thêm một thời gian chứ?

Tiền!

Làm một ngày phải trả tiền công một ngày, chỉ khi trả tiền công mới có thể tham ô từ đó, không thể nào không có gì mà tự tạo ra, nên họ không phải không biết, chỉ là làm như không biết mà thôi.

Dù sao người làm việc cũng không phải bọn họ, cái họ phải làm là ngồi trong đình uống trà trò chuyện ngắm cảnh đẹp sau mưa.

Điều này cũng có nghĩa là chặt cây lúc nào cũng như nhau, làm sớm một ngày sẽ kiếm thêm một phần tiền. Nếu không phải mấy ngày trước mưa quá lớn, họ còn hận không thể bắt tất cả mọi người dầm mưa làm việc.

Thở dài một tiếng, Sang Du chậm rãi xuống núi, hôm nay chợ phiên ven đường chỉ có lác đác vài người.

Mưa liên tục nhiều ngày, đừng nói là hái rau dại, ngay cả lương thực trong nhà cũng tiêu hao hết sạch. Từng người đều bận rộn bổ sung dự trữ hoặc lên núi hái rau dại, số người bày bán tự nhiên cũng giảm đi.

Thẩm Ánh Thư vẫn đang ôm sách miệt mài đọc, Sang Du như không nhìn thấy y mà lướt nhanh qua, nàng thật sự không muốn nói những lời vô nghĩa với người này.

Lần này, những người ở hai bên lối vào hẻm núi đều biến mất, thậm chí không thấy một t.h.i t.h.ể nào, Sang Du khẽ xoa cằm, trong lòng suy nghĩ.

Những người này tự tìm chỗ khác trú mưa hay đã bị xử lý đồng loạt? Nàng thiên về vế sau hơn.

Sau nhiều ngày mưa lớn, môi trường ẩm ướt dễ sinh sôi vi khuẩn, nếu lại mặc cho t.h.i t.h.ể chất đống tùy tiện một chỗ, rất dễ phát sinh một loại bệnh dịch đáng sợ – bệnh tả.

Hơn nữa, không xa đó chính là nguồn nước của Thanh Khê thôn, nếu có chuột gặm nhấm t.h.i t.h.ể rồi lại đi uống nước, sẽ dễ dàng làm ô nhiễm nguồn nước và lây lan vi khuẩn nhanh chóng.

Huống hồ, dù họ có muốn tìm chỗ trú mưa, những người canh gác bên ngoài e là cũng sẽ không cho phép họ rời đi tùy tiện, kết cục chờ đợi họ chỉ có một – xử lý đồng loạt.

Là g.i.ế.c hay bán đi, còn phải xem tâm trạng của vị chủ quản kia.

Đến thế giới này đã lâu, lần đầu tiên Sang Du cảm nhận một cách chân thực rằng, mạng người trong thời đại này chẳng đáng một đồng.

Sự sống c.h.ế.t của mấy chục, thậm chí cả trăm người, cũng chỉ nằm trong một ý niệm của kẻ bề trên.

Nàng đứng tại chỗ im lặng hồi lâu, rồi lại cất bước đi vào bên trong. Nàng của hiện tại quá yếu ớt, không đủ sức để thay đổi thế giới này, điều nàng có thể làm cũng chỉ là bảo toàn bản thân và gia đình.

Thanh Khê chảy xuyên qua hẻm núi sau nhiều ngày mưa đã dâng nước lên không ít, dòng suối trong vắt cũng biến thành màu vàng đất, trông vô cùng đục ngầu.

Hàng lán trại vốn được xây sát bờ suối bỗng chốc gặp đại nạn, hầu như mỗi nhà mỗi cửa đều chất đống bao tải đầy đất, nhưng vẫn không ngăn được nước suối tràn ngược vào nhà.

Vài hộ thảm nhất, mặt nước trong nhà đã vượt quá đầu gối, đi lại đều phải lội nước, không ngừng phải múc nước ra ngoài.

May mắn là trong nhà họ cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, chỉ việc chất cao ba bốn món đồ đạc duy nhất, tránh để bị nước làm hỏng, một lòng mong mỏi nước suối có thể sớm trở lại mức ban đầu.

Sang Du đi thẳng đến ngôi nhà của mình cạnh vách núi, lúc này đã có mấy người đang bận rộn tát nước từ hầm rượu ra ngoài.

Thấy vậy, nàng vội vàng tiến lên hỏi: “Thúc thúc, hầm rượu không bị sập chứ?”

Người đàn ông trung niên vác đòn gánh trên vai trước đây từng gặp nàng một lần, biết nàng là chủ của ngôi nhà này, nghe vậy liền cười lắc đầu.

“Sao mà thế được, trước khi mưa Vương thợ mộc đã làm xong phần chống đỡ bên trong hầm rượu, chỗ cửa hầm còn cho chúng ta đặt bao đất chặn nước. Chỉ là mưa lớn quá, hầm rượu ít nhiều vẫn bị ngập chút nước, tát thêm hai thùng nữa chắc là xong.”

Tình hình này còn tốt hơn nhiều so với những gì Sang Du tưởng tượng, nàng nói lời cảm ơn rồi đích thân vào hầm rượu xem xét.

Nàng phát hiện bên trong quả nhiên như người đàn ông đã nói, đã dùng gỗ lim dựng khung chống đỡ. Những cột gỗ lim to khỏe thẳng tắp hai đầu đã được than hóa, cắm sâu vào lòng đất và lớp đất phía trên.

Nền hầm rượu nhìn chung không bằng phẳng, giữ cùng một độ dốc với mặt đất, một bên cao một bên thấp. Chính vì thế, nước mưa chảy vào đều tụ tập ở chỗ thấp, ngay cả chân cột cũng không bị ngập nước.

Sang Du hỏi qua loa về kế hoạch công việc tiếp theo của họ, bất ngờ được biết hiện tại chỉ cần chờ lớp đất nền khô ráo hoàn toàn là có thể chính thức bắt đầu xây nhà, nàng liền vui mừng khôn xiết.

Tốc độ xây nhà trong thời đại này rất nhanh, lại không có cốt thép xi măng, không cần chờ xi măng cứng lại, nguyên liệu chỉ là những loại gỗ và đất vàng đơn giản.

Nếu ngay từ đầu Sang Du không đề xuất yêu cầu đào hầm, e là bây giờ đã có thể dọn vào nhà mới.

Vậy nên sau khi hầm rượu hoàn thành, công việc tiếp theo chính là chính thức bắt đầu xây nhà.

“Vương thợ mộc có nói còn phải đợi mấy ngày không? Đến lúc đó ta cũng đến giúp một tay.” Sang Du nghĩ mình hôm nay đến thật đúng lúc, nếu ngày mai mới đến, e là đã không tìm thấy ai.

“Nếu mấy ngày tới đều là ngày nắng đẹp như hôm nay, thì khoảng ba năm ngày nữa là được.”

Sang Du ghi nhớ chuyện này, trong lòng thầm nghĩ ba ngày sau phải đến thêm một chuyến, đến lúc đó nàng cứ thế ở lại đây luôn vậy.

Trước cửa tây thành Lĩnh Nam, Sang Vĩnh Cảnh dùng cỏ dại cọ sạch bùn vàng dính ở cạnh giày, rồi sửa sang y phục trên người cho chỉnh tề, lúc này mới bước vào thành.

Y tránh hai phường chợ Vĩnh Hòa và Vĩnh Hưng, mua ít bánh ngọt mứt kẹo, rồi xách theo đi về phía Sang gia tửu lầu đã từng đến lần trước.

Sang gia tửu lầu hôm nay vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng tiêu điều lần trước y đến.

Trên bảng hiệu treo lụa đỏ, dưới đất còn vương vãi mảnh vụn pháo hoa sau khi đốt xong, vừa nhìn đã biết vừa mới tổ chức lễ khai trương không lâu.

Lượng lớn khách ăn ùa vào, dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị chạy bàn mà an ổn ngồi xuống, mọi thứ đều diễn ra có nề nếp.

Sang Vĩnh Cảnh thấy tửu lầu làm ăn phát đạt, trong lòng cũng vui mừng không thôi, quả không hổ là nhị ca của y, vừa ra tay là có thể xoay chuyển càn khôn, khiến tửu lầu kinh doanh phát đạt đến vậy.

Tiểu nhị mời chào khách ở cửa thấy y dừng chân trước cửa, cười tiến lên hỏi: “Khách quan có muốn thử các món ăn của Sang gia tửu lầu chúng ta không? Hôm nay vừa khai trương, vào quán tặng một đĩa dưa góp nhỏ, chi tiêu đủ một tiền bạc còn được miễn một thành.”

Vào quán tặng món ăn, chi tiêu đến một số tiền nhất định còn được giảm một thành, Sang Vĩnh Cảnh khẽ nhíu mày, nhị ca làm ăn như vậy chẳng lẽ không sợ thua lỗ sao?

ông nhìn vị tiểu nhị mặt lạ, chắc là mới được thuê, hỏi thẳng: “Trần Khang có ở đây không? Ta có việc tìm y.”

Y không chắc ai là chưởng quỹ của tửu lầu này, nhưng y biết, hôm nay vừa khai trương, nhị ca chắc chắn ở trong quán, y tìm Trần Khang là có thể tìm thấy nhị ca.

Nghe y nói đúng tên Trần quản sự, nụ cười trên mặt tiểu nhị càng thêm nịnh nọt, gật đầu cúi người dẫn y đi qua đại sảnh vào hậu viện.

Lưu đày ba nghìn dặm, ta nhờ tài nấu nướng đưa cả nhà thăng tiến

Chương 116: Mạng người trong thời đại này chẳng đáng một đồng