Sang Hưng Gia theo cùng nhìn thấy đầy những chú cá con đang bơi lội tung tăng trong lờ tre, lập tức phấn khích, chàng vẫn còn nhớ vị ngon ngọt của canh cá đã từng uống lần trước.
Nhìn đàn cá đen kịt bên bờ đất, chàng xắn tay áo định thò tay ra bắt.
Nhưng chưa kịp để ngón tay hắn chạm vào mặt nước, tay áo vừa xắn lên lại tuột xuống, lập tức nhúng vào trong nước.
chàng vội vàng xắn tay áo, không chú ý bên cạnh có một viên sỏi cuội tròn vo, không cẩn thận trượt chân, ngã ngồi xuống nước, toàn thân ướt sũng.
Sang Du thấy chàng trượt ngã thì lòng thắt lại, vội vàng chạy đến đỡ chàng: “Đại ca, huynh không bị thương chỗ nào chứ?”
Chân khó khăn lắm mới dưỡng thương xong, đừng lại xảy ra chuyện chẳng lành gì nữa.
Sang Hưng Gia toàn thân ướt sũng hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, cười khổ lắc đầu: “Không bị thương, chỉ là không nhìn đường dưới chân, đạp phải một tảng đá nên nhất thời không đứng vững.”
Không bị thương là tốt rồi, Sang Du thấy chàng quả thực không có gì đáng ngại mới yên tâm, lại dặn dò thêm một câu: “Đây là hạ du, bề mặt lòng suối có rất nhiều đá nhỏ bị dòng nước cuốn trôi xuống, huynh cẩn thận hơn một chút.”
Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, lại còn có nhiều cá tụ tập như vậy, không vớt thêm chút nào mang về thì thật quá phí phạm của trời.
Món ngon trước mắt, Sang Vĩnh Cảnh cũng không còn nghĩ gì đến phong thái quân tử, dứt khoát cởi áo khoác ngoài của Sang Hưng Gia, hai người mỗi người cầm một bên, dùng làm lưới đánh cá.
Đối với việc này, Sang Hưng Gia chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp, vừa lội nước kéo lưới vừa hỏi: “Phụ thân, vì sao lại cởi áo của con, người tự mình chẳng phải cũng có áo khoác ngoài sao?”
Sang Vĩnh Cảnh cười hì hì: “Hì hì, đó chẳng phải y bào của Gia nhi đã ướt sũng rồi sao, cha tuổi đã cao không thể mặc đồ ướt, nên chỉ có thể nhờ con thay mặt làm vậy.”
Hắn cũng đâu có ngốc, bây giờ cởi áo khoác ngoài ra, trên đường về chắc chắn không khô được.
Để hắn không mặc áo khoác ngoài đi trên đường thì hắn mất mặt không nổi, mặc quần áo ướt sũng lại khó chịu, chi bằng để Sang Hưng Gia, người đã bị ướt áo, tự mình chịu đựng.
Sang Hưng Gia: “…” Ai bảo người là Phụ thân của ta chứ.
Ba người trở về bội thu, cá bắt được quá nhiều không có chỗ để, đến cả trên cổ Sang Hưng Gia cũng treo hai xâu.
Tạ Thu Cẩn đón lại giúp đỡ nhận lấy một phần, nhìn số lượng cá nhiều như vậy không khỏi thốt lên cảm thán: “Chà! Sao lại bắt được nhiều cá thế, trong nhà vẫn còn thịt chưa ăn hết mà.”
Khối thịt heo mười mấy cân kia, cho dù là một gia đình sáu người mỗi bữa thay đổi món ăn thì rõ ràng cũng không thể tiêu thụ hết trong một sớm một chiều.
Bên kia thịt heo vẫn chưa ăn xong, họ lại mang về nhiều cá như vậy, khiến nàng không khỏi lo lắng không giữ được mà hỏng mất.
“Không sao đâu nương, hai ngày nay nhiệt độ đã không còn cao như vậy nữa rồi, ăn không hết thì ướp muối sẽ không hỏng, đến lúc đó có thể ăn được rất lâu.” Sang Du lên tiếng an ủi.
Kể từ khi bước vào giữa tháng Mười, thời tiết ngày càng mát mẻ, bây giờ khi ngủ đêm đã có thể cảm nhận được cái lạnh rõ rệt, phải đắp chăn.
Nhiệt độ này chính là thời điểm tốt để ướp thịt, không chỉ ướp cá, Sang Du còn định mua thêm thịt heo và ruột heo về, tự mình làm lạp xưởng.
Mùa đông tài nguyên thực vật ngoài trời khan hiếm, cộng thêm thời tiết lạnh không muốn ra ngoài.
Bây giờ ướp chút lạp xưởng, đến lúc đó nấu cơm thái một ít rắc lên trên, mỡ heo tiết ra từ lạp xưởng hòa quyện đều với hạt gạo trắng ngần, đủ để gọi là một món ngon hiếm có khó tìm.
Sau khi dùng xong bữa tiệc xa hoa có cả cá lẫn thịt, cả nhà ngồi quây quần trò chuyện, nói một hồi liền nói đến chuyện ngày mai sẽ chính thức bắt đầu xây nhà.
Ban đầu Sang Du còn định khi xây nhà sẽ sang Thanh Khê thôn ở, nàng thậm chí đã nghĩ sẵn sẽ ở nhà ai, nhưng khi nàng nói ra ý định của mình, cả nhà lại phản đối.
“Không được không được, ta tuyệt đối không đồng ý chuyện này.” Sang Vĩnh Cảnh là người đầu tiên lên tiếng phản đối.
Tiếp theo là Tạ Thu Cẩn: “Du nhi, con là một tiểu cô nương chưa xuất giá, sao có thể đến ở nhà người đàn ông khác chứ, nương chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Sang Du đang định nói Tiểu Hổ mới bao nhiêu tuổi, đâu tính là đàn ông, chợt nghĩ lại, thực ra ở Thanh Khê thôn, có những cậu bé bằng tuổi Tiểu Hổ đã làm cha rồi, nhất thời nàng nghẹn lời.
Sang Hưng Gia vội vàng chen vào: “ Đúng vậy đúng vậy, có ta và Phụ thân ở đây mà, tiểu muội không cần lo lắng.”
Thấy ngay cả tổ mẫu cũng lộ ra vẻ mặt không tán thành, Sang Du biết chuyện này chắc chắn là không thành rồi, nàng thở dài một tiếng.
“Thôi vậy, vậy thì ta mỗi ngày đi đi về về thôi, dù sao ban đêm họ cũng không thể làm việc được.”
Nàng vẫn còn trông mong được làm giám công, để họ xây nhà vững chắc kiên cố hơn. Đặc biệt là nhà bếp và hầm đất, hai nơi này tuyệt đối không thể lơ là.
Nhưng có Sang Vĩnh Cảnh và Sang Hưng Gia ở đó, thực ra nàng cũng không cần quá lo lắng.
Lại là một ngày trời quang mây tạnh, ba người mang theo cát sông đã phơi khô cả chiều lẫn đêm cùng với nước gạo nếp đã chuẩn bị sẵn, sớm đã khởi hành đến Thanh Khê thôn.
Đợi đến khi họ vội vã đến vách núi, sáu người giúp xây nhà, thợ mộc Vương và Tiểu Hổ đều đã đợi sẵn trước cửa.
Thấy họ đến, Tiểu Hổ như thường lệ nở nụ cười tiến lên chào hỏi: “Sang bá phụ khỏe không, Sang gia muội muội khỏe không. Vị này chắc hẳn là Sang đại ca, đã ngưỡng mộ đã lâu.”
Hắn chưa từng gặp Sang Hưng Gia, nhưng nhìn tuổi tác và dáng vẻ của hắn, lại cùng Sang Vĩnh Cảnh và những người khác đến, hắn cũng có thể đoán được thân phận của hắn.
“Đừng nói những lời khách sáo đó nữa,” Sang Vĩnh Cảnh phất tay áo ra hiệu hắn không cần đa lễ, rồi hỏi về việc mà hắn quan tâm hơn, “Hôm nay có thể xây nhà không?”
“Sáng nay ta đã đi hỏi thợ mộc Vương, lão nói có thể rồi, mọi người nhìn xem, mấy khung sườn mà thợ mộc Vương làm sẵn từ trước đã được vận chuyển đến rồi.”
Tiểu Hổ làm việc rất đáng tin cậy, nhận tiền của người ta thì phải giúp người ta giải quyết việc, nha nhân sống nhờ khách giới thiệu khách, sống nhờ tiếng tăm và tín nhiệm, đương nhiên sẽ không để chủ nhà chạy đi chạy lại uổng công.
Nhìn theo hướng hắn chỉ, bên cạnh đống đất phế thải đào từ hầm đất, chất chồng bốn khung sườn được lắp ráp từ cột và xà ngang.
Kỹ thuật hiện có không thể sánh bằng đời sau, không có xe nâng, cần cẩu hay những thứ tương tự, bất kể là vận chuyển gỗ hay lắp ráp xà cột, đều phải làm sẵn trên mặt đất.
Đợi khi khung sườn cơ bản của ngôi nhà được lắp ráp hoàn chỉnh, mới có thể dựng đứng lên và cố định lại.
Các cây gỗ được chọn làm khung sườn có kích thước và chiều dài rất đồng nhất và đều đặn, vỏ ngoài được bào rất sạch sẽ, vân gỗ màu đỏ nhạt ở lõi cây cho thấy chúng được lấy từ gỗ trắc, tức là hồng mộc.
Chỉ riêng từ những cây gỗ này, đã có thể thấy Tiểu Hổ và thợ mộc Vương đã rất tâm huyết vào chuyện này.
Thợ mộc Vương bên kia chắp tay sau lưng tuần tra một vòng quanh nền móng và hầm đất, sau đó chậm rãi đi tới kiên định nói: “Đất dưới lòng đất đã khô hoàn toàn, có thể dựng khung sườn cho ngôi nhà rồi.”
Tuy lão không được tiếp nhận giáo dục đời sau như Sang Du, không biết rằng sự sụt lún mực nước ngầm sẽ ảnh hưởng đến độ ổn định và chất lượng nhà cửa.
Nhưng mọi sự quen tay thành thạo, làm nghề xây nhà giúp người ta cả đời, cũng có thể tự mình mày mò ra chút kinh nghiệm, biết rằng sau cơn mưa lớn nhất định phải đợi đất dưới lòng đất khô ráo mới có thể xây nhà.
“Khai công!”
Theo lệnh của Sang Vĩnh Cảnh, tất cả những người có mặt đều bận rộn làm việc.