“Đại ca, huynh đã ngẫm ra được điều gì rồi sao?” Sang Du chợt cất tiếng, làm Sang Hưng Gia đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình giật mình tỉnh giấc.
chàng ấy lắp bắp như kẻ trộm chột dạ: “Không, không có gì, ta chỉ là tiện tay xem qua thôi, đúng vậy, tiện tay xem qua.”
“…Ta lại chẳng phải không muốn dạy huynh, huynh sợ hãi như vậy làm gì?” Sang Du nhất thời cạn lời, ý định ban đầu của nàng khi cất tiếng chính là muốn chỉ cho đệ ấy vài bí quyết.
“Muội… muội nguyện ý dạy ta sao?!” Sang Hưng Gia vừa kinh vừa mừng, lại tủm tỉm cười ngây ngô.
Sang Du nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của đệ ấy, có cảm giác như nhìn thấy Sang Vĩnh Cảnh vậy, quả thật không hổ là phụ tử, khi ngốc nghếch đều giống nhau như đúc.
“Huynh ngẫm ra điều gì rồi, nói cho ta nghe xem nào.”
Nàng không định trực tiếp dạy kỹ xảo, có những thứ, tự mình ngộ ra sẽ sâu sắc hơn nhiều so với việc học từ người khác, dùng cũng thuận tay hơn.
Được nàng chấp thuận rằng sẽ dạy mình, cảm giác căng thẳng trong lòng Sang Hưng Gia tức thì vơi đi nhiều, đệ ấy ngập ngừng nói ra kiến giải của mình.
“Vừa nãy ta thấy tiểu muội nắm cán ở vị trí khá xa về phía sau, không như ta nắm ở phía trước. Khi vung cuốc cũng không phải đập thẳng đứng xuống, mà là nghiêng đi.”
Nói xong, đệ ấy cẩn thận ngẩng mắt liếc nhìn sắc mặt Sang Du, rồi lại rụt rè bổ sung một câu: “Không biết lời ta nói có đúng trọng điểm không?”
Sang Du vốn đang không chút biểu cảm, liền mỉm cười: “ Đúng. Đại ca nói rất đúng, nếu huynh trước đây đã có sự thấu hiểu như bây giờ, lòng bàn tay cũng sẽ không nổi nhiều mụn nước như vậy.”
Bị nàng khen, Sang Hưng Gia có chút ngượng ngùng, khiêm tốn đáp: “Hì hì, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà.”
Sang Vĩnh Cảnh ở đằng xa dần dần hồi sức, lưng từ từ thẳng lên, chỉ là vẫn mơ hồ cảm thấy một cỗ đau nhức.
Từ xa trông thấy hai người trò chuyện vui vẻ, ông trong lòng ngứa ngáy, liền lén lút mon men lại gần.
Không ngờ vừa mới đến gần, liền nghe thấy Sang Du đang khen Sang Hưng Gia, ông chợt bất bình lên tiếng: “Du nhi, sao con lại lén lút dạy Gia nhi, phụ thân cũng muốn học!”
Ban đầu Sang Du còn chưa chú ý đến chàng, cho đến khi chàng đột nhiên cất tiếng làm nàng giật mình, mới thấy chàng đang trốn sau lưng Sang Hưng Gia, lén lút nghe trộm.
“phụ thân à, chẳng phải người đau eo sao? Vẫn nên mau về ngồi nghỉ đi.” Nàng bất đắc dĩ khuyên nhủ.
“Ta khỏi rồi, giờ ta khỏe như rồng như hổ, có thể đào thêm hai khoảnh đất nữa, không tin ta sẽ đào cho con xem ngay bây giờ.” Nói đoạn, Sang Vĩnh Cảnh liền định đi lấy cái xẻng ở dưới đất.
Sang Du vội vàng ngăn ông lại: “con tin, con tin! Chỉ là hôm nay đào khoảnh đất này thôi, khoảnh bên kia ngày mai hẵng đào.”
“Vậy con cũng phải dạy ta.” Sang Vĩnh Cảnh không ngừng dây dưa.
“Được thôi được thôi, đều dạy hết.” Sang Du dở khóc dở cười, rốt cuộc hai người bọn họ ai mới là phụ thân ai mới là con gái đây.
May mà trong bụng nàng có kiến thức nên không sợ không dạy được bọn họ, nàng đã chỉ dạy một lượt về cách dùng cuốc và xẻng sao cho đỡ tốn sức hơn, cách dùng lực từ eo thân, cách kiểm soát thời gian nghỉ ngơi hợp lý, v.v.
Sang Du nhìn hai người hỏi: “Đã nghe rõ hết chưa?”
“Đã rõ!”
Hai người đồng thanh đáp lời, giọng nói vang dội, đầy khí thế.
Cũng chẳng biết bọn họ là thật sự hiểu hay giả vờ hiểu, nhìn sắc trời dần tối, nàng cũng không tiếp tục truy hỏi.
Dù sao đợi đến khi thực hành sẽ rõ ngay, xem rốt cuộc là thật sự đã biết hay chỉ là mắt biết mà tay thì không.
Sau khi dùng xong bữa tối đơn giản, Tạ Thu Cẩn thắp đèn dầu lên, định mượn ánh sáng mà tiếp tục may nốt đoạn vải nhỏ còn sót lại từ ban ngày.
Vừa mới lấy kim chỉ ra, liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Sang Du, nàng ta nhất thời cười gượng gạo: “Chỉ còn lại chút xíu này thôi, may xong ta sẽ nghỉ.”
“Cũng chẳng vội vàng chi trong chốc lát này, dù có may xong bây giờ thì chẳng phải cũng không có nhung lau để nhồi vào sao.”
Sang Du không màng nàng ta giải thích thế nào, một tay giật lấy kim chỉ trong tay nàng ta đặt sang một bên, ra hiệu nàng ta yên lặng ngồi xuống.
Bên kia Sang Hưng Gia vừa rửa bát xong ở bờ sông, dẫn theo Sang Hưng Hạo chơi đùa làm ướt hết ống tay áo trở về, vừa đi vừa trách mắng đệ ấy.
“Chẳng phải đệ đã hứa với đại ca là chỉ chơi nước trong bát thôi sao? Nhìn xem bây giờ, ống tay áo ướt sũng cả rồi, lần sau nếu còn như vậy, ta sẽ không cho đệ đến gần bờ nước nữa.”
Sang Hưng Hạo vội vàng cầu xin: “Đại ca, đệ sai rồi, đệ không cố ý.”
“Hừ, quay đầu lại nếu đệ lỡ chân ngã xuống suối, rồi trôi theo dòng nước, ta xem đệ sẽ làm sao.” Sang Hưng Gia cố ý dọa đệ ấy.
“Đại ca và a tỷ chắc chắn sẽ đến cứu đệ, đệ không sợ.” Sang Hưng Hạo lại chẳng hề sợ hãi chút nào.
“Đệ…” Bị đệ ấy một câu làm nghẹn lời, Sang Hưng Gia còn muốn nói thêm điều gì đó để đệ ấy cẩn thận hơn.
Ngay cả là suối nhỏ, cũng có chỗ nông sâu, một đứa trẻ bé bằng đệ ấy mà lỡ rơi xuống, một khi không cứu kịp thời rất dễ mất mạng, đệ ấy không muốn mất đi đứa đệ này.
Vô tình ngẩng đầu, liền thấy trong đường các không xa đang sáng đèn.
Ánh sáng lờ mờ không thể chiếu sáng một không gian quá lớn, may mắn thay cửa chính đường các đang mở rộng, mấy bóng người cao thấp khác nhau vây quanh chiếc bàn đặt đèn dầu mà trò chuyện phiếm.
Đã bao lâu rồi huynh không nhìn thấy cảnh tượng này, Sang Hưng Gia chợt cảm thấy lòng ấm áp hẳn lên, phú quý hay danh lợi gì đó cũng được, điều khiến trái tim huynh ấy xúc động nhất, vẫn luôn là gia đình và mái nhà.
Đặt nồi niêu xoong chảo vào đúng vị trí trong bếp, Sang Hưng Gia dắt Sang Hưng Hạo đi tìm người có thể quản được đệ ấy.
Đến đại sảnh, huynh ấy đẩy đệ ấy về phía Sang Du rồi bắt đầu mách tội: “Tiểu đệ chơi đùa bên bờ suối, suýt chút nữa cả người rơi vào đó.”
Sang Hưng Hạo vốn đang đắc ý, không thể tin nổi nhìn huynh ấy, vội vàng biện bạch: “ đệ không có, đệ chỉ vô ý làm ướt tay áo thôi, không hề suýt chút nữa rơi vào.”
Sang Du khẽ nhướng mày: “Ồ? Tỷ nhớ lúc mới đến có người đã cam đoan với tỷ, chưa được cho phép tuyệt đối không tới gần bờ suối, vậy tay áo làm sao lại ướt?”
Nước suối ở Thanh Khê thôn rất gần nhà họ, nên ngay từ ngày đầu tiên dẫn Sang Hưng Hạo về, nàng đã rất nghiêm túc nói chuyện này với nó.
Chơi nước thì được, nhưng phải có người khác đi cùng, nếu không thì không được tùy tiện tới gần bờ suối.
Biết nó vừa nãy đi cùng Sang Hưng Gia, sẽ không xảy ra bất trắc, nhưng để đề phòng vạn nhất vẫn phải nghiêm túc xử lý việc này.
“ đệ, đệ chỉ vươn tay sờ sờ nước suối, lạnh ngắt, tay áo không vén kỹ, vô ý rơi xuống nên mới ướt.” Sang Hưng Hạo càng thêm chột dạ.
Biết nó không phải đứa trẻ không nghe lời khuyên, Sang Du thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn vào mắt nó.
“Tiểu đệ, không phải không cho đệ chơi nước, chỉ là trời tối, đệ lại còn nhỏ, vô ý rơi vào nước suối, chưa kịp cứu đệ lên, đệ có thể đã c.h.ế.t cóng.”
Nhiệt độ nước suối không phải chuyện đùa, vốn đã thấp hơn nhiệt độ bình thường một chút, huống hồ sau khi trời tối, mất đi nguồn sáng chiếu rọi liên tục làm ấm, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.
Nếu vô ý rơi xuống, mất nhiệt nhanh chóng có thể dẫn đến tử vong.
Sang Hưng Hạo nghe ra ý nghiêm túc trong lời nàng, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi tột độ, nó hoàn toàn không nghĩ tới con suối tưởng chừng bình thường kia lại có thể khiến nó gặp nguy hiểm tính mạng.
“A tỷ, lần sau ta tuyệt đối không dám nữa.”
“Ừm, ngoan.” Sang Du khẽ xoa đầu nó, ngẩng mắt nhìn Sang Hưng Gia: “Đại ca, nốt phồng rộp trên tay huynh chưa vỡ phải không, ta giúp huynh chích.”