Lưu đày ba nghìn dặm, ta nhờ tài nấu nướng đưa cả nhà thăng tiến

Chương 145: Kinh động vịt trời

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Trong điều kiện dã ngoại không có công cụ hỗ trợ, muốn bắt được vịt trời có khả năng bay lượn có thể nói là chuyện viển vông, nhưng may sao nơi đây lại có một vùng đầm lầy rộng lớn.

Vịt trời đặc biệt thích kiếm ăn ở những vùng nước nông có đáy bùn sâu hoặc cát lún, cùng với các bãi bồi.

Trong tình huống này, lén lút vòng ra sau đàn vịt, kinh động chúng, buộc chúng phải cất cánh từ vùng bùn lầy.

Khi vịt trời hoảng loạn cất cánh, trong lúc đạp mạnh vào bùn để lấy đà, chúng có thể tạm thời bị lún vào lớp bùn đó.

Mặc dù tỷ lệ thành công không cao, nhưng với số lượng vịt trời đông đảo trước mắt, kiểu gì cũng sẽ có một hai kẻ xui xẻo.

Nếu quả thực không bắt được con nào, bọn họ cũng chẳng mất mát gì.

Tuy nhiên, để tăng tỷ lệ thành công, tốt nhất là nên tìm một số thức ăn mà vịt trời yêu thích, để dụ chúng đến.

Tập tính ăn uống của vịt trời tương tự như vịt nhà, thức ăn của chúng có cả trong nước và trên cạn.

Các loài thực vật thủy sinh như cỏ nước, bèo tây, cá con, tôm tép nhỏ trong nước cùng côn trùng thủy sinh. Hạt ngũ cốc trên cạn, ốc sên, ốc bươu… đều nằm trong thực đơn của chúng.

Những thứ khác có lẽ khó tìm, nhưng cỏ nước và bèo tây thì ở khắp nơi trong vùng đất ngập nước này.

Sang Du vừa chỉ huy Sang Vĩnh Cảnh đi nhổ mấy cọng cỏ nước non mềm, vừa không quên dặn dò Sang Hưng Gia: "Đại ca, huynh đừng chạm vào nước, lát nữa huynh sẽ có việc bận rộn đó."

Vết thương trên tay huynh ấy tốt nhất là nên hạn chế tiếp xúc với nguồn nước dã ngoại như thế này, ai mà biết được liệu có bị nhiễm trùng vì chạm vào trong chốc lát hay không.

"Được." Sang Hưng Gia ngoan ngoãn đáp lời, đứng sang một bên nhìn các nàng bận rộn.

Cỏ nước dưới đáy vùng nước nông rất xanh, lá cây trải rộng trong nước, thỏa sức hấp thụ ánh mặt trời.

Sang Du và Sang Vĩnh Cảnh hoàn toàn không có tâm trạng thưởng ngoạn, cứ tiện tay bứt một nắm lớn, cỏ nước nhổ ra chất thành một đống nhỏ bên cạnh.

Trong lúc nhổ cỏ nước, Sang Du còn phát hiện dưới đáy nước nơi này lại có mấy con ốc bươu đồng.

Kích thước không lớn lắm, chỉ bằng đốt ngón tay cái đầu tiên, nhưng mỗi con ốc đều có vỏ xoắn ốc căng đầy, nhìn qua là biết rất béo.

Nàng vừa nhìn đã nhận ra đây là ốc bươu đồng, trừ mùa hè ra, mùa thu được coi là mùa ăn ốc ngon nhất.

Lúc này ốc bươu đồng đã kết thúc kỳ sinh sản, trong cơ thể không có ốc con, thịt ốc càng săn chắc, hương vị cũng ngon hơn.

Không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ, Sang Du trong lòng mừng rỡ, vội vàng nhặt mấy con ốc bươu đồng để sang một bên, lát nữa có thể tìm thêm ở gần đó, tối nay hẳn là có thể thêm một món ăn.

Sợ mặt nước đầm lầy quá sâu, vịt trời ăn xong cỏ nước sẽ bay thẳng đi mất, Sang Du sau khi cẩn thận tìm kiếm xung quanh, cuối cùng đã chọn được một khoảnh đầm lầy có độ sâu vừa phải.

Thà nói nó là đầm lầy, chi bằng nói đó là một bãi bồi thì thích hợp hơn.

Cỏ dại trên đó không vì thời tiết lạnh mà úa vàng, xanh tốt mơn mởn, nước chỉ mỏng một lớp, thoạt nhìn có lẽ sẽ tưởng là một vùng đất bằng khô ráo.

Nếu thật sự xem nó là đất bằng mà dẫm lên, sẽ lập tức lún sâu vào và cuối cùng bị đầm lầy nuốt chửng hoàn toàn.

Vùng đất này không chỉ mang tính đánh lừa tự nhiên, mà còn không xa nơi đàn vịt trời kiếm ăn, chỉ cần rải cỏ nước non mềm lên, không sợ chúng không bị thu hút.

Sang Du mang giày tre trên chân, cẩn thận trải cỏ nước phẳng phiu trên đầm lầy.

Thấy mọi thứ đã sắp đặt đâu vào đấy, nàng vẫn còn hơi lo lắng, cỏ nước cũng chẳng có mùi vị gì, lỡ đâu đàn vịt trời mắt kém không chú ý thì sao.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng liếc về phía mấy con ốc bươu đồng đang cố gắng bò vào trong nước mà nàng đã đặt cùng một chỗ.

"Bụp –"

Sau vài tiếng động trầm đục, những con ốc bươu đồng mập ú đều vỡ toác da thịt, vỏ ốc bị đập nát làm bốn năm mảnh, lộ ra phần thịt ốc bên trong.

Không nỡ bỏ con thì chẳng bắt được sói, huống hồ mấy con ốc này nàng cũng vừa tiện tay nhặt được, Sang Du tự an ủi mình rằng có công ắt có phần.

Nàng không chạy lại chỗ đầm lầy nữa, cách một đoạn xa ném từng miếng thịt ốc dọc theo con đường từ đầm lầy đến chỗ vịt trời kiếm ăn.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, nàng gọi Sang Hưng Gia, bảo huynh ấy đi vòng xa hơn một chút, từ phía đối diện với đầm lầy từ từ tiếp cận đàn vịt trời.

Chỉ cần động tác đủ chậm rãi và nhẹ nhàng, vịt trời không cảm thấy bị tấn công, dù có thấy hơi lạ cũng sẽ không vội vàng bay đi, nhiều nhất là chỉ rời xa huynh ấy.

Và điều Sang Du cần chính là chúng rời xa bên đó mà tiến gần đến đầm lầy.

Nàng và Sang Vĩnh Cảnh mỗi người một bên canh giữ cạnh đầm lầy, giữ một khoảng cách khá xa, đủ để vịt trời thả lỏng cảnh giác.

Cộng thêm Sang Hưng Gia ở phía xa, đến lúc nàng ra hiệu lệnh, ba người sẽ đồng loạt hành động, có thể lập tức kinh động đàn vịt trời này.

Đàn vịt trời hoàn toàn không hay biết ý định của các nàng, vẫn ung dung bơi trên mặt nước kiếm ăn. Thỉnh thoảng lại chúi đầu xuống nước, ngậm lấy một cọng cỏ nước hay một con cá nhỏ rồi ngẩng đầu nuốt chửng vào bụng.

Đúng như Sang Du đã dự liệu, Sang Hưng Gia từ từ tiếp cận đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của những con vịt trời gần huynh ấy nhất, chúng bắt đầu bơi về phía ngược lại.

Một con vịt trời đầu xanh đang kiếm ăn ở rìa bãi cạn khua nhẹ chân, đào được một con ốc bươu đồng trong nước nông, mỏ vịt ngậm lấy, dùng mỏ ép mạnh nhiều lần để làm vỡ vỏ ốc.

Sau đó dùng chiếc lưỡi linh hoạt tách vỏ vụn ra khỏi thịt ốc, rũ bỏ mảnh vỏ rồi nuốt trọn miếng thịt ốc thơm ngon.

Một miếng thịt ốc hiển nhiên không thể thỏa mãn cái bụng của vịt trời, nó tiếp tục cúi đầu tìm kiếm, nhưng bất chợt lại phát hiện một miếng thịt ốc không vỏ.

Cái đầu vốn chẳng lớn của vịt trời hoàn toàn không nghĩ tại sao tự dưng lại xuất hiện một miếng thịt ốc không vỏ, cứ thế tiến lại gần ngậm lấy nuốt xuống, rồi tiếp tục cúi đầu tìm kiếm.

Những con vịt trời khác vốn có thói quen sống bầy đàn nhanh chóng theo sau, chỉ nghĩ con đầu đàn đã tìm thấy một vùng thức ăn mới phong phú.

Nhìn thấy một đàn vịt trời lớn ngày càng tiến gần đến vùng đầm lầy, ba người có mặt tại đó đến hơi thở cũng trở nên thận trọng, sợ vô ý gây ra tiếng động gì đó mà để vịt bay khỏi tầm tay.

Đàn vịt rời khỏi mặt nước, bắt đầu dùng hai chân đi bộ, từ từ đặt chân lên đầm lầy, gặm nhấm những cọng cỏ nước non mềm.

Với trọng lượng của chúng, chỉ cần không nhảy nhót linh tinh thì sẽ không dễ dàng lún vào đầm lầy, huống hồ chúng còn biết bay, càng không cần lo lắng về địa hình.

Sang Du từ từ giơ tay lên quá đầu, đợi khi Sang Vĩnh Cảnh và Sang Hưng Gia ở phía xa đều làm động tác tương tự đáp lại, nàng thầm đếm: "Ba, hai, một, chính là bây giờ!"

Ba người gần như cùng lúc hành động, trong khi lao nhanh tới, đồng thời ném những viên đá trong tay về phía đàn vịt trời.

Đá không lớn lắm, nhưng mỗi viên đều đủ phẳng, rơi xuống nước, bùn đất đều phát ra tiếng động lớn.

Vịt trời lập tức hoảng sợ, nhao nhao vỗ cánh định bay đi.

Tuy nhiên, khi cất cánh chúng cần một tốc độ nhất định để đạt được đủ lực nâng, tức là cần chạy đà một đoạn mới có thể bay lên.

Ngay cả trên đất bằng hoặc mặt nước, đó cũng chỉ là một vấn đề nhỏ không đáng kể, nhưng khi đổi sang đầm lầy, thì đủ để lấy mạng chúng.

Lưu đày ba nghìn dặm, ta nhờ tài nấu nướng đưa cả nhà thăng tiến

Chương 145: Kinh động vịt trời