Nghê Dương nhốt Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị trong một căn phòng ở khu sinh tồn, để chó con canh giữ.
Lăn lộn ba ngày, mọi người cuối cùng cũng trở lại khu sinh tồn, nhận được … một con ch.ó con?
"Bảo Bảo và Nghê Mị đâu?"
Nghê Dương bóp cổ chó con gầm lên.
Chó con bị lắc đến tinh thần tan rã, trong miệng phát ra tiếng "ô ô ô", như sắp bị ép đến mức mở miệng nói chuyện.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức lao lên giải cứu cho con thú Thao Thiết của mình.
Lục Thời Minh bước vào phòng, đưa tay gỡ một tờ giấy từ sau cánh cửa xuống.
Trên tờ giấy màu hồng phấn chỉ viết một câu: Em yêu, chờ anh.
Ai đã làm chuyện này, không cần nói cũng biết.
Nghê Dương nghiến răng, căm hận đ.ấ.m mạnh vào tường.
“Con tiện nhân đó!”
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
“Ọc ọc…”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn xuống chiếc bụng nhỏ của mình.
Lục Thời Minh tiện tay vò nát, tờ giấy trong tay liền biến thành vụn.
Anh nói: “Ăn cơm trước đã.”
Nghê Dương đặt Tiêu Trệ xuống, thành thục đeo yếm và đút cơm cho hắn.
“A, há miệng ra nào.”
Tiêu Trệ ngoan ngoãn há miệng.
Nhìn chiếc yếm trên cổ Tiêu Trệ, Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, lại liếc qua chiếc yếm trên cổ cún con, suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Nghê Dương đang ra vẻ hiền thục đút cơm, với bộ dạng “chồng bất ngờ thành zombie, vợ vẫn không rời không bỏ”, rồi nói: “Anh ấy có lẽ không cần ăn cơm đâu.”
Nghê Dương lườm một cái sắc lẻm, Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức im bặt.
Có một loại đói, gọi là “bạn gái tương lai của cậu thấy cậu đói”.
Tiêu Trệ bị nhồi cho một bụng thức ăn, sau đó bị Nghê Dương vác lên vai, tiếp tục lên đường.
Để tìm kiếm Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị, cả nhóm lại quay về tòa lâu đài.
Tòa lâu đài vốn tráng lệ huy hoàng vì trận hỏa hoạn lần trước mà đã biến thành một nửa phế tích.
Bị vùi lấp trong tuyết trắng, trông nó lại có một vẻ đẹp suy tàn đến lạ.
Trước cổng lâu đài là một hàng dài người, già trẻ lớn bé đều có, tất cả đều muốn vào Thần Điện để bái kiến Lục Kiến Nhân.
Bởi vì có lời đồn rằng, nếu được Lục Kiến Nhân cho phép, người đó sẽ có được sự sống vĩnh cửu.
Vì thế những người này đều như phát điên.
Nhưng dĩ nhiên, Thần Điện không phải nơi muốn vào là vào được.
Quy tắc để vào Thần Điện là bạn phải có cống phẩm.
Cống phẩm có thể là một đồng nam, một đồng nữ, hoặc một cặp đồng nam đồng nữ.
Bất kể là bắt cóc, lừa gạt hay tự mình sinh ra, tóm lại đó chính là vé vào cửa của Thần Điện.
Bạn cống hiến càng nhiều, tỷ lệ được vào Thần Điện lại càng lớn.
Vậy đây chẳng phải là một hình thức trá hình để gia tăng dân số và buôn người hay sao?
…
Người canh gác cổng lâu đài là một gã đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn.
Giữa mùa đông giá rét, hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác nhỏ bó sát người, để lộ cánh tay rắn chắc, thô kệch, đứng sừng sững ở đó như một ngọn núi nhỏ.
Mỗi lần hắn chỉ cho ba người vào.
Nghe nói một ngày chỉ cho phép 99 người đi vào.
Nhưng số người xếp hàng ở đây ít nhất cũng phải có đến 9900 người.
Bởi vì Lục Thời Minh từ chối đi cửa sau, nên Nghê Dương quyết định để Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng mỹ nhân kế.
Nghê Dương liền lôi Tô Nhuyễn Nhuyễn ra.
Đi tiếp khách cho chị!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cuộn mình trong chiếc áo phao dày sụ, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Cô đứng đó, hai tay đan vào nhau, rụt rè nhìn về phía gã dị năng giả hệ sức mạnh.
Gã dị năng giả hệ sức mạnh với thân hình cuồn cuộn cơ bắp đứng đó, cụp mắt nhìn xuống cả nhóm, rồi từ từ nhấc một chân lên.
Sắc mặt Nghê Dương trầm xuống, một tay kéo giật Tô Nhuyễn Nhuyễn về, rồi nhìn sang Lục Thời Minh bên cạnh.
“Hắn định làm gì thế?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức giơ tay giành trả lời: “Em biết! Hắn muốn đi tiểu!”
Con cún Thao Thiết đang nằm bên chân Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng nhấc một chân sau của mình lên.
Chửi bậy…
Gã đàn ông hệ sức mạnh đang nhấc một chân cảm thấy mình bị sỉ nhục tột cùng, lập tức đổi chân và tung cước.
Sau đó liền bị chiếc rìu nhỏ Lục Thời Minh lấy ra, “phập” một tiếng, chặt đứt.
Cún con: Chửi bậy…
“Á á á á á!”
Giữa tiếng gào thét thảm thiết của gã hệ sức mạnh, Lục Thời Minh thong dong dắt Tô Nhuyễn Nhuyễn đi vào trong.
Nghê Dương lập tức vác Tiêu Trệ, dắt theo chó và đi ngay sau.
Lâu đài rất lớn, tuy đây là lần thứ hai Tô Nhuyễn Nhuyễn vào đây, nhưng cô vẫn không biết đường.
Cũng chẳng có ai đến dẫn đường cho họ, ngược lại vì Lục Thời Minh đã chặt một chân của gã hệ sức mạnh kia nên đã thu hút sự chú ý của đội hộ vệ lâu đài.
Họ vừa đi được vài bước đã bị bao vây.
Bởi vì dị năng tâm linh của Lục Kiến Nhân đã ăn sâu vào lòng người, nên hắn đã tập hợp được nhiều dị năng giả nhất.
Ngoài những người đến đầu quân, còn có những dị năng giả do chính hắn tạo ra, chỉ trung thành với một mình hắn.
Họ được gọi là “cái xác không hồn”.
Điều này làm Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ đến những tử sĩ, ám vệ thời cổ đại.
Được bồi dưỡng từ nhỏ, cả đời chỉ có một sứ mệnh, đó là dùng tính mạng để bảo vệ chủ nhân.
Đội hộ vệ vây lên, dị năng trên người họ loé lên, đủ màu sắc sặc sỡ.
Ánh mắt của đội trưởng hộ vệ lướt qua người Tô Nhuyễn Nhuyễn, cuối cùng dừng lại trên mặt Lục Thời Minh.
Hắn ta như đang xác nhận điều gì đó, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đội trưởng hộ vệ lên tiếng, không khí căng như dây đàn.
“Các người đến đây làm gì?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn lí nhí nói: “Thăm người thân?”
Nghê Dương: …
Nghê Dương đang chuẩn bị tặng cho con ngốc này một cú vào đầu thì không ngờ đội trưởng hộ vệ bên kia lại nhường đường.
Chỉ là ánh mắt hắn vẫn dừng trên mặt Lục Thời Minh, vừa như bối rối, lại vừa như nghi hoặc.
“ Tôi sẽ sắp xếp cho các vị đến phòng khách trước.”
Đội trưởng hộ vệ đi phía trước.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhón chân, cố gắng vươn tay che mặt Lục Thời Minh, và tức giận nhắc nhở: “Em nghi hắn thèm thuồng thân thể của anh.”
Lục Thời Minh: …
Người đàn ông vươn tay, kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn lại rồi ôm vào lòng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục dùng tay che mặt Lục Thời Minh.
Đội trưởng hộ vệ phía trước quay đầu lại, ánh mắt nhìn càng lúc càng sâu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đề phòng.