Mạt Thế Kiều Kiều Mỗi Ngày Đều Ở Gian Nan Muốn Chết

Chương 147

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sau khi sặc sữa xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn lên tiếng hỏi: “Chúng ta định làm gì vậy?”

Nghê Dương vác ba con zombie lên người, “Chạy nạn.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Vậy chị đợi một chút, em đi tìm Lục Thời Minh đã.”

Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn liền chạy ra ngoài.

Nghê Dương cõng ba con zombie, không kịp ngăn cản, chỉ có thể ném ba con zombie xuống rồi chạy ra ngoài đuổi theo.

“Tối qua tôi đã nói chuyện với Lục Thời Minh rồi. Chúng ta đi trước, anh ấy sẽ đuổi theo sau.” Nghê Dương nắm chặt lấy Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Em, em sợ anh ấy sẽ sợ hãi.”

Nghê Dương cúi đầu, nhìn đôi chân đang run như cầy sấy của Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Rốt cuộc là ai đang sợ hãi vậy?

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một người đàn ông.

Nghê Dương ngẩn người, hô lên: “Lục Thời Minh, sao anh lại ở đây?” Nói rồi, Nghê Dương định đi qua, nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nắm chặt lấy cô và nói: “Anh ta không phải Lục Thời Minh.”

Nghê Dương nghi hoặc: “Sao cô biết?”

“Chị xem kìa, anh ta đi thuận tay thuận chân.”

Người đàn ông đang mỉm cười đi tới, sắc mặt cứng đờ.

“Hơn nữa cũng không có đeo cái túi nhỏ rách.”

Người đàn ông sờ soạng sau lưng mình, trống không.

“Với lại cũng không có rìu nhỏ.”

Người đàn ông gãi gãi bàn tay trống không của mình.

“Hơn nữa cũng không gọi em là tiểu bảo bối.”

Người đàn ông: … Mẹ nó, cô câm miệng đi.

Nghê Dương: “… Vậy rốt cuộc hắn là ai?” Rõ ràng trông giống hệt nhau mà! Như cùng một khuôn đúc ra vậy!

Bị vạch trần. Người đàn ông đột ngột xoay người, đẩy cánh cửa bên cạnh ra.

Nghê Dương dựa vào bản năng bị lừa của mình, nhanh chóng đuổi theo.

Tô Nhuyễn Nhuyễn với đôi chân ngắn cũn cỡn, không đuổi kịp, còn suýt bị cánh cửa bật lại đập bẹp chiếc mũi nhỏ xinh của mình.

Cô ngơ ngác đứng ở hành lang, ngẩn người một lúc, rồi tự mình tìm một hướng, chậm rãi đi tiếp.

Lâu đài có rất nhiều hầu gái.

Nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, họ lập tức lướt qua, không thèm cho cô nửa cái liếc mắt.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết mình đã đi bao lâu, đến khi cô nhận ra thì thấy một người đàn ông đeo chiếc túi nhỏ rách, tay cầm rìu, đang đứng trước cửa sổ, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn một người phụ nữ cách anh 3 mét.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền màu xanh lam xinh đẹp.

Mái tóc dài được búi lên, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn, khuôn mặt có bảy phần tương tự Lục Thời Minh.

Nhưng cảm giác người đó mang lại lại vô cùng ôn hòa, tri thức.

Không hề biến thái và sắc bén như người đàn ông kia.

“Thời Minh.”

Người phụ nữ đưa tay vuốt tóc, cười khúc khích nói: “Con trai ngoan, lại đây với mẹ.”

Thì ra là mẹ chồng của cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lén lút mon men lại gần.

Nếu cô nhớ không lầm, mẹ của Lục Thời Minh bây giờ có lẽ đến tro cốt cũng không tìm ra được? Sao lại có thể đứng ở đây được?

Người phụ nữ vẫn đang nói: “Mẹ đã được hồi sinh, con biết đấy, trên thế giới này, là có thần.”

Là tên “kiến nhân” kia sao?

Người phụ nữ với dáng người uyển chuyển đi về phía Lục Thời Minh, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, tựa như người mẹ hiền từ nhất trên đời.

“Thời Minh, đến đây với mẹ nào.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Đừng tin bà ta, anh xem, bà ta đi thuận tay thuận chân kìa.”

Người phụ nữ: … Sao chỗ nào cũng có cô vậy!

Lục Thời Minh lật cổ tay, để lộ ra chiếc rìu nhỏ sắc bén.

Người phụ nữ theo bản năng lùi lại hai bước, đẩy cánh cửa nhỏ phía sau ra, rồi co giò bỏ chạy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết người phụ nữ này và người đàn ông vừa rồi là ai. Nhưng dáng đi của họ đều kỳ quặc, đây là một thói quen thật không tốt.

Lục Thời Minh cầm rìu nhỏ, sắc mặt âm trầm đi về phía trước.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đi theo sau, rồi đột nhiên nói: “Em cảm thấy hình như mình có chỗ nào đó không đúng?”

Lục Thời Minh cúi đầu: “Em cũng đi thuận tay thuận chân.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn: “Ồ.”

Chỉ số thông minh của cô thật là quá cao, chuyện khó như vậy mà học một lần là biết ngay.

Lại còn học được trong lúc vô thức nữa chứ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhảy tại chỗ hai cái, đột nhiên lại hoảng sợ nói: “Em, em không sửa lại được!”

Xong rồi, đi đứng bình thường như thế nào nhỉ?

Lục Thời Minh vươn tay, xách cô lên, đưa về phòng suite xa hoa trong lâu đài, rồi hỏi: “Nghê Dương đâu?”

Bên cạnh, ba con zombie và hai con ch.ó đang phá nhà.

May mắn, đây không phải nhà của họ. Phá thì cứ phá thôi.

“Hình như đuổi theo một người đàn ông rồi.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa nói xong, zombie Tiêu Trệ bên kia đột nhiên khựng lại, rồi bất ngờ nổi điên tẩn cho Tiêu Bảo Bảo một trận.

Tiêu Bảo Bảo: “Không phải, không phải, không phải …”

Đánh xong Tiêu Bảo Bảo, Tiêu Trệ chậm rãi đi đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, mở miệng: “Bạn gái…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy Lục Thời Minh đã rút chiếc rìu nhỏ ra kề vào cổ Tiêu Trệ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức tuyên bố cô tuyệt đối sẽ không phản bội Lục Thời Minh!

“Em là bạn gái của một mình anh thôi.” Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng chiếc đầu nhỏ, tỏ rõ lòng trung thành.

Tiêu Trệ tiếp tục nói: “Bạn gái…”

Lục Thời Minh thu rìu lại, nói: “Hắn muốn tìm Nghê Dương.”

Người đàn ông vừa dứt lời, Nghê Dương bên kia đã vội vã trở về, sau đó với ánh mắt phức tạp nhìn Lục Thời Minh và nói: “Đi, tôi dẫn các người đến một nơi.”

“Bạn gái…” Tiêu Trệ vừa nhìn thấy Nghê Dương, liền dán sát lại, sau đó vác cô lên vai, ôm vào lòng.

Giống hệt như cách Nghê Dương thường đối xử với hắn.

Nghê Dương đầu tiên là hoảng sợ, sau đó đờ đẫn, cuối cùng là vẻ mặt e thẹn phát ra tiếng cười của mụ phù thủy: “Nga ha ha ha…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn: …

Nghê Dương cười ngây ngô xong, cuối cùng cũng nhớ ra việc chính.

Cô lưu luyến bước ra khỏi vòng tay của Tiêu Trệ, nói: “ Tôi phát hiện ra một nơi.”

Nghê Dương bí hiểm đưa Lục Thời Minh và Tô Nhuyễn Nhuyễn đến… hậu viện của lâu đài?

Chỗ này không phải ai cũng vào được sao?

Hậu viện có rất nhiều phụ nữ.

Họ đều mặc những chiếc váy dài xinh đẹp, tóc dài buông xõa, người ngồi người đứng, đang vui vẻ cười đùa.

“Các người nhìn mặt họ xem, có phải trông rất giống một người không?”

Mạt Thế Kiều Kiều Mỗi Ngày Đều Ở Gian Nan Muốn Chết

Chương 147