Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chí Tôn Nữ Cường

Chương 113

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Mọi người, tôi về rồi đây!” Bạch Lâm mỉm cười nhìn tất cả.

Dương Trung và nhóm của anh cũng mỉm cười nhìn Bạch Lâm, giơ ngón tay cái lên với cô, “Cô thật sự rất lợi hại!”

Những người khác nhìn Bạch Lâm như thể nhìn một vị thần. Bị như vậy mà vẫn sống sót được ư? Lại còn mang theo cả một con khỉ đầu chó trở về nữa? Đây là chuyện người thường có thể làm được sao?

“Được rồi, biết là mọi người chắc chưa được ăn uống tử tế, cho nên...” Bạch Lâm chỉ vào đống thỏ sau lưng, “ Tôi đặc biệt đi săn cho mọi người đấy!” Nói rồi, cô quay sang con khỉ đầu chó to lớn, “Ngươi xử lý chúng đi, bỏ hết nội tạng, nhưng bộ lông phải giữ cho nguyên vẹn!”

Lúc này, khi nghe Bạch Lâm nói xong và thấy con khỉ đầu chó quả nhiên răm rắp làm theo, dù có hơi vụng về, mọi người lại một lần nữa kinh ngạc đến không thể tin nổi khi nhìn cô.

“Lão đại, chuyện này là sao vậy?” Âu Á lúc này trên mặt đã nở một nụ cười rạng rỡ, như thể người suy sụp và đầy hận thù trước đó không phải là mình.

“Thú cưng mới thu nhận!” Bạch Lâm liếc nhìn con khỉ đầu chó, sau đó lại nhìn sang Hà Đại Tráng và những người khác. Cô biết con khỉ đầu chó đã g.i.ế.c c.h.ế.t Hồ Tiểu Quân, người đồng đội đã cùng họ đi suốt chặng đường, và cũng đã ăn thịt không ít người trong đội của Dương Trung. Trầm mặc một lúc, cô nói, “ Tôi biết trước đây nó đã g.i.ế.c rất nhiều người, có bạn bè của chúng ta, có người thân của chúng ta.”

Hà Đại Tráng cúi đầu, nhiều người trong đội của Dương Trung cũng cúi đầu theo.

“Đương nhiên, trong đó có cả tôi. Nếu không phải tôi đột nhiên thăng cấp, có lẽ cũng đã bỏ mạng trong bụng nó rồi. Nhưng tôi vẫn muốn giữ nó lại! Mọi người có biết vì sao không?” Bạch Lâm nhìn mọi người với ánh mắt kiên định, “Bởi vì chúng ta còn sống, và có thể sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn nữa. Còn nó, nó có thể bảo vệ chúng ta tốt hơn! Tôi tin rằng những đồng đội đã khuất cũng mong chúng ta được sống, sống thay cả phần của họ!” Bạch Lâm nói rồi bước đến bên cạnh con khỉ đầu chó, “Mọi người có dám nói sau này sẽ không bao giờ cần đến sự giúp đỡ của nó không? Trong cơ thể nó đã có m.á.u thịt của đồng đội chúng ta, nên tôi sẽ coi nó như một người bạn đồng hành!”

Hà Đại Tráng ngẩng đầu nhìn Bạch Lâm, “Bạch Lâm, tôi sớm đã hiểu rồi. Được làm vua, thua làm giặc, thời mạt thế kẻ mạnh là vua, đây cũng là điều cô đã nói với chúng tôi. Thật ra, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý để c.h.ế.t từ lâu. Về cái c.h.ế.t của Hồ Tiểu Quân, đó là do chúng tôi quá yếu. Nếu chúng tôi đủ mạnh, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cậu ấy chết!”

“ Đúng vậy!” Ngưu Tiểu Minh gật đầu, “Cho nên, chúng ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, để sau này dù gặp phải đối thủ lợi hại đến đâu cũng không sợ hãi!”

Lời của hai người họ như thổi một luồng hào khí ngút trời vào lòng mọi người.

Cách nhìn của mọi người đối với con khỉ đầu chó cũng đã thay đổi. Huống hồ, lúc đó để chạy trốn, họ đã chấp nhận hy sinh tính mạng của Bạch Lâm mà chưa từng nghĩ đến việc báo thù, chính vì họ biết sức mình quá yếu, đồng thời trong lòng cũng dấy lên cảm giác áy náy. Họ có tư cách gì để trách con khỉ đầu chó? Bây giờ nó đã trở thành thú cưng của Bạch Lâm, có thể bảo vệ mọi người tốt hơn, tại sao lại phải căm ghét nó?

Nỗi bi thương và u ám tan biến, chỉ còn lại sự phấn chấn. Sau lần vật lộn sinh tử này, cái nhìn của mọi người đối với Bạch Lâm đã có một sự thay đổi lớn, đặc biệt là hơn hai mươi người còn lại sau lưng Dương Trung.

Bạch Lâm biết rằng nếu lần này không gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng họ, khó có thể đảm bảo sau này họ sẽ không làm ra những chuyện hiểm độc với cô và người bên cạnh. Cô không thể lúc nào cũng ở bên họ, nên phòng bệnh hơn chữa bệnh. Ánh mắt cô lướt qua từng người, sau khi không còn thấy oán khí mới yên lòng. Ngay sau đó, thần thức của cô dừng lại trên một người phụ nữ. Người này tuy không nhìn rõ mặt nhưng cảm giác rất quen thuộc.

“Bạch Lâm, lại đây!” Vương Hiểu sau khi “giải quyết nỗi buồn” xong, vội gọi Bạch Lâm. Cô cần gạo và gia vị, chỉ có Bạch Lâm mới có!

Dòng suy nghĩ của Bạch Lâm bị Vương Hiểu cắt ngang, cô cũng không nghĩ tiếp nữa. Biết Vương Hiểu cần gì, cô cố ý đi đến cốp xe việt dã, đặt gạo và gia vị từ không gian vào đó, còn bỏ thêm ít đồ ăn vặt, rồi giả vờ xách một túi gạo ra ngoài.

Vương Hiểu thấy vậy, mỉm cười nhận lấy túi gạo và gia vị từ tay Bạch Lâm, rồi cùng bà Miêu Thúy Hoa và mấy người phụ nữ khác bắt đầu nấu cơm.

“Các người vẫn còn gạo sao?” Dương Trung kinh ngạc nhìn Bạch Lâm.

“Lạ lắm à?” Tề Tần tò mò hỏi Dương Trung.

“Đương nhiên là lạ rồi. Sau trận động đất đó, chẳng còn lại gì cả. Giữ được mạng đã là may mắn lắm rồi, các người không chỉ có xe mà còn có cả gạo và gia vị…” A Phong vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, “ Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đi theo các người!” Ngay sau đó, anh ta liếc nhìn Dương Trung, trêu đùa nói, “Đội trưởng, xin lỗi nhé, vì miếng ăn mà tôi đành phải bỏ rơi anh thôi!”

“Được thôi! Cứ bỏ đi, vừa hay chúng tôi cũng định đi theo Bạch Lâm!” Dương Trung mỉm cười, đó cũng là nụ cười đầu tiên của anh sau trận động đất.

“Ha ha ha…” Tề Tần nghe vậy bật cười.

Mọi người sau khi trút bỏ gánh nặng, tâm trạng trở nên vui vẻ như trời quang sau cơn mưa, vừa trò chuyện rôm rả vừa ngửi mùi thơm của thức ăn.

“Tiêu Phong, cô Dịch San San kia …” Âu Á coi như có chút tiếp xúc với Tiêu Phong, cảm thấy người này không tệ.

“Đừng nhắc đến cô ta nữa, tôi và cô ta không có bất kỳ quan hệ gì!” Đây đã là lần phản bội thứ ba. Dù lòng tự tôn của một người đàn ông có lớn đến đâu cũng bị sự vô sỉ của Dịch San San làm cho tan nát. Anh chỉ hận mình lúc trước mắt mù không nhìn thấu lòng người.

A Phong thấy vậy, kéo tay áo Âu Á, ghé vào tai anh nhưng giọng vẫn khá lớn. “Dịch San San sau khi các người rời căn cứ không bao lâu đã cặp kè với trưởng căn cứ. Ban đầu Tiêu Phong không biết. Nhưng sau này khi động đất xảy ra, anh ấy đi tìm cô ta mới phát hiện ra. Hơn nữa, trưởng căn cứ đó cũng là do Dịch San San hại c.h.ế.t để thoát thân. Lần này, cô ta lại lợi dụng quán tính cơ thể của Tiêu Phong để tẩu thoát!”

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chí Tôn Nữ Cường

Chương 113