Nếu họ biết được suy nghĩ của Trịnh Trình Cống lúc này, chắc chắn sẽ phản bác: "Căn cứ trưởng một tay thành lập nên căn cứ Đào Nguyên, lại còn giúp người dân ở đây có cuộc sống như trước tận thế, chuyện như vậy ai làm được? Hơn nữa lần trước trở về còn cưỡi rồng, anh đi tìm một người cưỡi rồng đến đây xem!" Vì vậy, không trách họ lại tôn trọng Bạch Lâm đến thế.
Đúng như Trịnh Trình Cống dự đoán, Bạch Lâm thật sự chỉ nói vài câu khích lệ, đồng thời nói ra mối quan hệ của cô và Trịnh Trình Cống, điều này lại một lần nữa nâng cao danh vọng của Trịnh Trình Cống trong đội bảo vệ và cả căn cứ Đào Nguyên. Sau đó, cô bắt đầu giải quyết những khó khăn mà mỗi người gặp phải trong quá trình thăng cấp dị năng, đồng thời nói về những ưu nhược điểm và sự khác biệt nhỏ của các loại dị năng.
Nói xong, cô rời khỏi doanh trại huấn luyện và bắt đầu trầm tư. Đúng là hiện tại đại đa số mọi người đều đã biết về dị năng, thậm chí biết dùng tinh hạch để thăng cấp, nhưng lại chưa hiểu rõ hoàn toàn về dị năng, đặc biệt là trẻ em. Bây giờ chúng không chỉ cần hiểu về dị năng, mà còn đang ở độ tuổi đi học. Chẳng lẽ để chúng lớn lên trở thành những kẻ vũ phu chỉ biết dùng dị năng?
Trường học, cô cấp thiết muốn xây dựng trường học. Vừa hay chuyện này có thể gộp vào kế hoạch kinh doanh, nên Bạch Lâm không quay về mà đi thẳng đến tìm mấy người Hà Trung Đức để trình bày ý tưởng của mình.
" Đúng vậy! Chúng ta đều quên mất chuyện này!" Hà Trung Đức vỗ đầu. " Nhưng chuyện này nói thì dễ, làm thì vẫn có rất nhiều khó khăn."
"Không, không khó, chỉ cần tìm được người phụ trách của các căn cứ lớn là được!" Bạch Lâm nói đến đây liền nghĩ tới cha của Diệp Tử, Diệp Vệ Quốc. Ngôi trường đầu tiên dĩ nhiên phải làm cho lớn, làm cho tốt! May mà đối với dị năng, cô cũng xem như quen thuộc. Ai bảo kiếp trước dị năng của cô không thăng cấp cao được, chỉ có thể ngày ngày mày mò nghiên cứu, nên hiểu biết càng sâu sắc, khống chế năng lượng dị năng càng tinh thông. Cô có thể biên soạn thành sách, hơn nữa trước tận thế cũng đã mua không ít sách giáo khoa, bây giờ có thể in ra hàng loạt. Về vấn đề máy in và giấy, người xưa còn làm được, người hiện đại tất nhiên không thành vấn đề. Còn việc chặt cây làm giấy, chỉ cần ra ngoài là đâu đâu cũng có cây, không sợ chặt hết, vì cây biến dị lớn lên quá nhanh.
Tiếc là vì chuyện của Tiểu Kim, cô vẫn chưa thể rời đảo nhanh như vậy, chỉ có thể giao những việc này cho Âu Á, Hà Đại Tráng và Tôn Lê làm. "Vậy đi, lát nữa tôi sẽ giao cho các anh một số sách để sao chép, sao chép xong thì giao cho Tôn tiên sinh!"
"Vậy chuyện xây trường học thì sao..."
" Tôi sẽ tìm người khác, các anh vẫn cứ phụ trách mảng cửa hàng trước. Nhưng việc mua sắm những thứ cần thiết cho trường học thì do các anh phụ trách!" Bạch Lâm nói rồi tạm biệt ba người, sau đó tìm đến đám người Âu Dương.
Mấy người nghe Bạch Lâm nói xong, ai nấy đều hăm hở muốn thử.
"Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ làm xong cho cô!" Tề Tần lớn tiếng vỗ n.g.ự.c đảm bảo.
Vương Hiểu liếc nhìn anh ta. "Nếu anh mà điềm đạm một chút, chắc Bạch Lâm sẽ tin tưởng anh hơn!"
"Này! Tôi không điềm đạm chỗ nào?" Tề Tần nghe vậy có chút tủi thân.
"Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi!" Ngay sau đó, Bạch Lâm không nhìn họ nữa mà quay sang Dương Trung và A Phong. "Dương Trung đại ca, A Phong ca, hai anh từng quản lý quân đội, chắc chắn rất am hiểu về phương diện này. Đến lúc đó có thể hai anh sẽ phải ở lại trường học để quản lý vấn đề trị an! Đồng thời phụ trách công việc huấn luyện viên! Tuy mục đích của tôi là hợp tác với các căn cứ lớn để mở trường, nhưng không thể nào toàn dùng người của họ được!"
Dương Trung và A Phong dĩ nhiên gật đầu. " Tôi chấp nhận sự sắp xếp!"
"Lát nữa tôi sẽ truyền đạt lại toàn bộ kiến thức về dị năng mà tôi biết cho hai anh!"
Dương Trung và A Phong nhìn nhau, kích động gật đầu. "Được!"
"Lão đại, tại sao chúng tôi không thể làm giáo viên?" Chu Tịch cau mày.
"Căn cứ cũng cần người!" Bạch Lâm suy nghĩ một chút, cấp bậc của họ đều không thấp, hơn nữa lại là các hệ khác nhau, đúng là "thuật nghiệp hữu chuyên công". "Vậy thì các cậu có thể thay phiên nhau đến trường giảng dạy!"
Mấy người nghe vậy rất vui vẻ gật đầu.
Sau đó, Bạch Lâm dặn dò thêm một số điều cần chú ý, còn những người khác từng đi học cũng đưa ra một số quan điểm của mình, Bạch Lâm đều ghi nhận lại.
Đến khi sắp xếp xong xuôi mọi việc trong căn cứ thì đã qua khoảng ba tháng. Mọi thứ bắt đầu đi vào quỹ đạo theo kế hoạch của Bạch Lâm. Đồng thời, Bạch Lâm cũng cho mọi người không ít m.á.u của Tiểu Kim để thăng cấp. Về chuyện trường học, người của các căn cứ lớn dĩ nhiên vui vẻ đồng ý.
Thời gian còn lại, Bạch Lâm bắt đầu suy nghĩ về việc thăng cấp dị năng của mình: dị năng tam hệ cấp mười một, dị năng hệ Tinh thần cấp mười ba. Mặc dù ngày nào cũng hấp thụ tinh hạch, nhưng năng lượng nhận được cũng không nhiều. Tuy nhiên, điều làm Bạch Lâm vui mừng là, mấy ngày nay không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy mình dường như có thể hấp thụ năng lượng từ không khí một cách rõ ràng, chuyển hóa thành năng lượng của mình rồi còn có thể nén lại. Nhưng nếu cứ thăng cấp như vậy, e là cũng cần một năm mới có thể lên được cấp mười hai.
Nằm trên thảm cỏ trong không gian, nhìn bầu trời xanh, cuối cùng cô vung tay lên, lại thấy bốn viên hạt sen với màu sắc khác nhau đang yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay. Bây giờ cũng chỉ có thể dùng thứ này, nhưng nghĩ đến cơn đau đó, Bạch Lâm bất giác rùng mình, cuối cùng vẫn quyết định dùng nó để thăng cấp.
Bạch Lâm gọi Tiểu Kim đến, bảo nó canh gác bên ngoài. Rốt cuộc, chính cô cũng không biết lần thăng cấp này sẽ cần bao nhiêu thời gian, nếu bị người khác phát hiện thì khó lòng giải thích.