Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chí Tôn Nữ Cường

Chương 247

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Nhìn bọn họ là biết, một đứa cấp mười và một kẻ thường dân, chậc chậc, cũng gan thật đấy!” Một gã đàn ông gầy gò khác cũng nhìn hai người Bạch Lâm với ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp.

Bạch Lâm có chút cạn lời khi nghe những lời bàn tán này, cấp bậc của bọn họ hình như cũng chỉ là cấp mười thôi mà? Dựa vào cái gì mà nói người khác? Hơn nữa họ nghỉ ngơi việc của họ, cô và Vạn Chân cũng đâu có làm phiền gì đến họ!

Vạn Chân không được như Bạch Lâm, da mặt anh vốn mỏng, lúc này đã đỏ bừng. Anh đứng ngây ra đó không biết phải làm gì.

“Không phải đến đây nghỉ ngơi sao?” Bạch Lâm cạn lời nhìn anh, rồi lại nhìn lên bầu trời đầy sao đã tối mịt. Hôm nay coi như đã đi cả một ngày đường, Bạch Lâm thì không sao, nhưng sắc mặt Vạn Chân đã sớm lộ vẻ mệt mỏi.

“Bọn họ…” Vạn Chân cảm thấy nên đi nơi khác thì tốt hơn, dù sao ra ngoài cũng lắm kẻ xấu.

Bạch Lâm nhìn nơi họ đang đứng, là một bãi cỏ hình vuông khá rộng, xung quanh là cây cối, hơn nữa không ít người cũng đang qua đêm tại đây. Không nói đâu xa, chỉ riêng việc có người gác đêm cũng đã có ít nhất bốn người, đối với cô và Vạn Chân mà nói, ít nhất tính an toàn cũng cao hơn một chút. Cô nhẹ nhàng nói vào tai Vạn Chân: “Đừng để ý đến họ, chúng ta cứ nghỉ ở đây!”

Vạn Chân thấy Bạch Lâm kiên quyết như vậy cũng đành thôi, anh nhỏ giọng nói: “Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút!”

Bạch Lâm gật đầu, sau đó liền thấy Vạn Chân lục trong túi lấy ra một tấm vải bạt, trải ra đất. Chỉ một loáng sau, một chiếc lều nhỏ đã được dựng xong. “Tối nay cô ngủ trong này đi!” Nói rồi anh còn lôi ra một tấm vải bạt khác, trải xuống đất, “ Tôi ngủ bên ngoài, có chuyện gì còn dễ ứng phó!”

Bạch Lâm rất muốn nói anh chỉ là người thường, nhưng nghĩ lại rồi thôi, dù sao người ta cũng là đàn ông, nếu không lại tưởng Bạch Lâm ghét bỏ, xem thường anh. Cô nhận lấy miếng thịt thú anh đưa, rồi cùng anh ngồi xuống tấm vải bạt. Cắn một miếng thịt, rất cứng, loại thịt này là của loại động vật biến dị sơ cấp thường thấy nhất, lại còn có mùi tanh của đất, nhưng ở kiếp trước Bạch Lâm thường xuyên ăn loại này nên cũng không có cảm giác gì.

“Tao đã nói rồi mà, không chỉ cấp bậc thấp, lại còn nghèo rớt mồng tơi đi ăn thứ này!” Gã tráng hán kia vẫn tiếp tục cười nhạo.

Những người bên cạnh hắn cũng cười hùa theo.

Một số người khác cũng đang tụ tập thành nhóm, có khoảng ba tốp người, một vài người cau mày nhìn gã đại hán, số khác thì tỏ vẻ không quan tâm, chuyện không liên quan đến mình. Bạch Lâm đương nhiên thấy hết mọi chuyện trong mắt.

“Nếu cứng quá thì uống thêm chút nước là được!” Mặt Vạn Chân vẫn luôn đỏ bừng, anh mở bình nước của mình ra, cẩn thận lau miệng bình rồi mới đưa cho Bạch Lâm.

Bạch Lâm lắc đầu từ chối bình nước của anh, sau đó từ chiếc túi nhỏ đeo trên người lấy ra một túi nước làm bằng da thú, uống một ngụm, rồi lại lấy ra một túi nước y hệt đưa cho Vạn Chân.

“ Tôi có …” Vạn Chân nói rồi tự mình uống một ngụm, hóa ra vừa rồi cô lắc đầu không phải là ghét bỏ mình!

“Uống của tôi đi, không giống đâu!” Bạch Lâm nói rồi ném thẳng túi nước cho anh. Bạch Lâm giờ chỉ muốn khóc, tại sao anh ta lại nghĩ hai người là huynh đệ đồng cam cộng khổ thế này?

Vạn Chân nhìn túi nước trong tay, bất đắc dĩ cầm lên, dưới sự ra hiệu của Bạch Lâm, anh uống một ngụm, ngay sau đó mắt anh trợn tròn, tay cầm túi nước có chút run rẩy, “Trong này …”

Là sữa bò! Bạch Lâm thầm nghĩ, vừa mới lấy từ không gian ra, rất tươi, ăn kèm với lương khô thịt thú này là vừa đẹp. “Uống đi!”

“Không được!” Vạn Chân thấy bộ dạng của Bạch Lâm, anh mới là người muốn khóc, bà cô này từ đâu ra vậy? Anh thấy cô thật sự rất có tiền! Thứ này mà cũng có, nếu để những người xung quanh biết, chắc chắn sẽ có kẻ g.i.ế.c người cướp của. Anh vội đậy túi nước lại rồi định trả cho Bạch Lâm.

“Anh không muốn thử à?” Bạch Lâm lườm Vạn Chân, cũng không nhận lại túi nước.

Tay Vạn Chân đang cầm túi nước chợt khựng lại, cuối cùng dưới ánh mắt ‘hung dữ’ của Bạch Lâm, anh lại cầm về, trông như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

“Uống đi!” Sao Bạch Lâm lại có cảm giác thứ trong tay anh ta là thuốc độc, còn cô chính là kẻ muốn đầu độc anh ta vậy? Vạch đen đầy đầu, cô ừng ực uống mấy ngụm, trông vô cùng sảng khoái.

Còn Vạn Chân thì đau lòng muốn chết, bất đắc dĩ chỉ có thể nhấp từng ngụm nhỏ.

“Tránh ra, tránh ra, tất cả tránh ra cho ta!” Đúng lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một toán người, ai nấy đều mặc áo giáp cấp mười hai.

Bạch Lâm vừa thấy liền vội kéo tay Vạn Chân lùi về phía sau. Rất nhanh, chỗ họ vừa ngồi và chiếc lều Vạn Chân vừa dựng đã bị phá hủy trong nháy mắt, thủ phạm chính là toán người đột ngột xuất hiện kia, chiếc lều đang bị họ giẫm nát dưới chân.

“Lều của tôi!” Vạn Chân ngơ ngác nhìn chiếc lều anh dùng số tài sản cuối cùng để mua, cứ thế mà bị phá hủy sao?

Bạch Lâm giữ chặt Vạn Chân đang muốn lao lên phía trước, “Anh muốn làm gì?”

“Lều của tôi!” Vạn Chân lộ vẻ đau lòng, tay cầm túi nước bất giác siết chặt hơn.

Bạch Lâm nhìn chiếc lều đã bị phá tan hoang, ánh mắt tối sầm lại, ngay sau đó cô ngẩng đầu nhìn toán người kia đang rất không khách khí chiếm lấy cả khu vực của những người khác. Không ít người cũng bị đuổi sang một bên giống họ, có người động tác chậm một chút thì bị đánh ngã xuống đất, nhưng họ không dám hó hé tiếng nào mà vội vàng lồm cồm bò dậy sang chỗ khác.

Thấy cảnh tượng như vậy, hai tay Bạch Lâm cũng bất giác siết chặt.

Toán người này có hơn hai mươi người, họ vây thành một vòng tròn quanh khu cắm trại của nhóm Bạch Lâm lúc trước, dường như đang chờ đợi ai đó.

Quả nhiên không lâu sau, có mấy nhóm người nữa đi tới, trong đó có bốn đại binh đoàn, vẫn là các phó đoàn trưởng lần trước dẫn người đến, nhưng số lượng không nhiều, mỗi đoàn chỉ có năm người. Ngoài ra còn có Đinh gia, Âu Dương gia và Chu gia.

“Phô trương thật đấy!” Bạch Lâm cười lạnh nói. “Nữ thần của anh ở trong đó kìa! Giờ không cần đau lòng vì cái lều nữa chứ?”

Ngụ ý của Bạch Lâm là, lều của anh bị hỏng, nữ thần của anh cũng có một phần trách nhiệm.

“ Tôi …” Vạn Chân vẫn đau lòng vì cái lều, anh làm sao ngờ được nữ thần xuất hiện lại phải hy sinh cái lều của mình.

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chí Tôn Nữ Cường

Chương 247