Mối tình bắt đầu từ chiếc bánh bao nhỏ

Chương 8

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nhưng tôi không thể cười nổi.

Tôi vung viên gạch về phía tên côn đồ trông có vẻ là cầm đầu.

Hắn ta dễ dàng né tránh.

"Con nhỏ từ đâu ra vậy, không biết..."

Ngay giây tiếp theo, tôi giả vờ vung hụt.

Lập tức đổi hướng, viên gạch giáng thẳng vào đầu tên côn đồ đang cầm gậy sắt!

Máu tươi chảy ra.

Tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: giữ lấy tay của Hứa Dịch!

"Chúc Đường!"

Hứa Dịch như phát điên vùng thoát khỏi sự kiềm chế, ôm chặt tôi vào lòng.

Một tiếng "Cộp" nặng nề vang lên.

Tên côn đồ cầm đầu không biết từ lúc nào đã nhặt được gậy sắt, định đập vào đầu tôi.

Hứa Dịch đã đỡ thay tôi.

Tay phải của cậu ấy sưng vù lên có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường.

Từ xa, vài cảnh sát lớn tiếng hô: "Tất cả đứng yên!"

Đám côn đồ tản ra chạy trốn khắp nơi.

Tôi nắm chặt cổ áo Hứa Dịch, vùi mặt vào lòng cậu ấy, nước mắt giàn giụa.

Tay phải của cậu ấy không thể viết được nữa rồi!

Tôi hận c.h.ế.t cái cốt truyện vớ vẩn này rồi!

Cuối tháng Tám.

Tôi và Hứa Dịch cùng đáp xuống sân bay Bắc Kinh.

Hai chúng tôi cùng nhau vào Thanh Hoa dấy!

Bất ngờ không? Có ngoài dự đoán không?

Chỉ có thể nói học thần đúng là học thần, vậy mà Hứa Dịch cũng có thể viết chữ bằng tay trái!

Thậm chí còn viết đẹp hơn cả tay phải.

Sau khi mấy tên côn đồ đánh người hôm đó bị bắt hết.

Xe cảnh sát mở đường, tôi và Hứa Dịch một mạch thẳng chạy đến phòng thi.

Ngày công bố điểm, điện thoại của Hứa Dịch bị cả Thanh Hoa Bắc Đại gọi cháy máy!

Thủ khoa toàn quốc với điểm gần như tuyệt đối!

Hứa Dịch chỉ đưa ra một yêu cầu: cậu ấy muốn một suất tình nhân.

Thế là tôi, một người còn chưa được 600 điểm, được hưởng lợi, nằm không cũng vào Thanh Hoa rồi, hì hì hì.

Ngày tôi chính thức đưa Hứa Dịch về nhà ăn cơm, bố tôi gần như đã làm ra cả một bàn Mãn Hán toàn tiệc.

Lộ Trạch Viễn không mời mà đến.

Thành tích của cậu ta cũng khá tốt, 618 điểm.

Cậu ta nói muốn cùng tôi đến một thành phố để học đại học.

Hứa Dịch lại trở về bộ dạng lạnh lùng khiến người ta tức c.h.ế.t không đền mạng đó.

"Đường Đường sẽ cùng tôi đến Thanh Hoa, sao vậy, cậu có trường nào tốt hơn phù hợp với cô ấy à?"

Lộ Trạch Viễn nghiến răng, lòng đầy đố kỵ.

"Thanh Hoa thì sao chứ! Chú, dì, thằng này chỉ là một kẻ ăn mày không cha không mẹ sống trong khu ổ chuột!"

"Cho dù nó có tốt nghiệp Thanh Hoa đi chăng nữa, phải tích góp bao lâu mới mua nhà mua xe được? Chúc Đường đi theo nó chỉ có khổ mà thôi!"

Bố mẹ tôi không nói gì, nhưng trong mắt lại có chút do dự.

Tôi biết, họ chỉ sợ tôi chịu khổ.

Hứa Dịch đứng dậy, cúi chào bố mẹ tôi.

"Chú, dì, cha cháu là Tổng tài tập đoàn Hứa thị, mẹ cháu từng là vũ công nổi tiếng, hôm khác cháu sẽ đưa họ đến thăm hai người."

"Cháu xin đảm bảo với hai người, tất cả mọi thứ của cháu đều thuộc về Đường Đường, sẽ không để cô ấy chịu một chút khổ sở nào."

Lộ Trạch Viễn bị vả mặt đôm đốp, tức giận bỏ đi.

Sau khi Hứa Dịch trở thành thủ khoa toàn quốc, chuyện thiếu gia giả thuê người hành hung đã không thể giấu được nữa.

Cha mẹ hắn ta cuối cùng cũng phát hiện ra bộ mặt "bạch liên hoa" thật sự của thiếu gia giả, và đuổi hắn ta ra khỏi nhà.

Sau đó lại hèn mọn cầu xin Hứa Dịch quay về.

Hứa Dịch thì vẫn chưa tha thứ cho họ.

Cậu ấy chỉ nói vậy để bố mẹ tôi yên tâm.

Tôi nhìn gương mặt góc cạnh tuyệt đẹp của Hứa Dịch, nắm lấy tay cậu ấy dưới gầm bàn, trong lòng tràn đầy cảm động.

Hứa Dịch siết lại tay tôi, vành tai cậu ấy nhuộm một vệt đỏ hồng.

Tôi bỗng giật mình.

Thì ra hôm đó ở nhà ga, tai cậu ấy ửng hồng không phải vì ánh hoàng hôn...

Sau này, Hứa Dịch trực tiếp mua một căn hộ rộng rãi gần Thanh Hoa, và sang tên tôi vào đó.

Mỗi ngày cậu ấy đều gọi điện cho bố tôi nửa tiếng, nội dung chủ yếu là: thực đơn hôm nay và làm thế nào để nấu những món tôi thích ăn hơn.

Trong căn hộ rộng rãi đó, tôi sờ khắp cơ ngực, cơ bụng, cơ m.ô.n.g của cậu ấy.

Tôi còn có sở thích xấu xa là bắt cậu ấy lúc nấu ăn chỉ mặc tạp dề, không mặc quần áo.

Hít hà, hít hà.

Chỉ là có những lúc như thế, bữa ăn cứ thế nấu từ nhà bếp sang phòng tắm, rồi lại đến phòng ngủ.

Tôi thừa nhận bình luận bay nói đúng, tên phản diện này thực sự quá thơm ngon.

Sao lại để tôi lừa được cậu ấy chứ!

Tôi đã nói rồi mà, con gái thích ăn uống thì vận may thường không tệ đâu!

Cuối truyện 

Nghe bình luận bay nói, Lộ Trạch Viễn và Hạ Vãn Vãn đã đến cùng một thành phố.

Không có sự cản trở của tôi, kẻ "thanh mai ác độc" này, hai người họ đã thuận lý thành chương ở bên nhau.

Chỉ là đến năm hai đại học thì bọn họ chia tay.

Đây có lẽ chính là "xa thơm gần thối" chăng.

Kể từ đó về sau, tôi không còn nhìn thấy bình luận bay xuất hiện nữa.

Mối tình bắt đầu từ chiếc bánh bao nhỏ

Chương 8

Chương trước
Chương sau