Quả nhiên, chưa đầy nửa tháng, chuyện Phó Văn Sinh trốn thuế, gian lận thuế đã lan truyền khắp giới kinh doanh.
Anh ta không chỉ phải nộp phạt một khoản tiền khổng lồ, thậm chí khách hàng của công ty anh ta cũng bỏ đi không ít.
Hơn nữa vì Phó Văn Sinh vi phạm hợp đồng trước nên anh ta còn phải bồi thường những khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Khoảng thời gian này Phó Văn Sinh vẫn bị giam giữ trong trại tạm giam. Khi tôi đồng ý gặp anh ta một lần, chỉ thấy mái tóc vốn tạo kiểu của anh ta đã bị cạo trọc, mặc bộ đồng phục trại tạm giam cùng màu, không còn thấy vẻ hào sảng, phong độ như trước nữa.
Môi anh ta khô nứt. Khi nhìn thấy tôi, anh ta theo bản năng che mặt, môi run run mấy cái, rồi mới hỏi tôi: "Làm sao em biết là Trần Chiêu Chiêu làm?"
Đến lúc này, cuối cùng tôi cũng không giấu giếm nữa, cố ý đ.â.m con d.a.o vào trái tim Phó Văn Sinh: "Tất cả đều do tôi cố ý đó."
Ngày hôm đó tôi gặp Phó Văn Sinh là tôi cố tình gửi tin nhắn cho Trần Chiêu Chiêu.
Cũng là trước khi tôi đi, cố tình tiết lộ cho Trần Chiêu Chiêu tin tức về chiếc USB chứa con át chủ bài của Phó Văn Sinh.
Tôi đã điều tra Trần Chiêu Chiêu từ lâu, biết cô ta không phải là người an phận.
Còn Phó Văn Sinh, càng là một kẻ ích kỷ điển hình.
Trước đây có tôi xen vào giữa, hai người có thể thảnh thơi bàn chuyện tình cảm.
Nhưng khi hai người thực sự ở bên nhau, bản chất thật đều lộ hết ra.
Tôi đoán quả b.o.m tôi chôn sớm muộn gì cũng sẽ nổ và cũng tin Trần Chiêu Chiêu sẽ tìm cách lấy được nội dung trong USB.
Tôi đã bán tháo số cổ phần mình nắm giữ khi công ty Phó Văn Sinh đang ở thời kỳ đỉnh cao, chỉ là muốn vớt vát được một khoản từ tay anh ta.
Chỉ là tôi không ngờ, ngày chó cắn chó này lại đến nhanh như vậy.
Phó Văn Sinh là người thông minh đến nhường nào, chỉ trong khoảnh khắc anh ta đã hiểu rõ mọi chuyện. Anh ta không thể giữ vững vẻ mặt nữa, hỏi tôi: "Em... hận anh đến thế sao?"
Hận, đương nhiên tôi hận rồi.
Tôi hận anh ta phản bội tình cảm chân thành, tôi hận rõ ràng là tôi đã cùng anh ta chịu bao nhiêu năm khổ cực, cuối cùng lại bị anh ta vứt bỏ không chút do dự khi đã công thành danh toại.
Tôi muốn một nửa tài sản của Phó Văn Sinh, vì đó là những gì tôi xứng đáng được hưởng.
Tôi tìm cách đào hố chôn Phó Văn Sinh, bởi vì những kẻ phản bội tình cảm chân thành đều đáng chết.
Tôi đứng dậy, nhìn xuống Phó Văn Sinh với vẻ bề trên, nói: "Dĩ nhiên rồi."
Nói xong, tôi đứng dậy rời đi, phía sau, giọng Phó Văn Sinh xé lòng truyền đến: "A Viện, người anh yêu là em, người anh yêu vẫn luôn là em! Đối với Trần Chiêu Chiêu, chỉ là nhất thời bị mê hoặc thôi, bộ dạng cô ta giả vờ trước mặt anh, rất giống em của ngày xưa..."
"Chính vì anh cảm thấy day dứt với em của ngày xưa nên mới luôn tìm cách bù đắp gấp đôi cho Trần Chiêu Chiêu!"
Tôi khựng bước rồi quay đầu lại trong ánh mắt mong chờ của Phó Văn Sinh.
"Phó Văn Sinh, anh bớt nói những lời ghê tởm đó đi."
Dù Phó Văn Sinh đã mời đội ngũ luật sư giỏi nhất thành phố này về bào chữa cho mình nhưng anh ta vẫn bị kết án mười lăm năm tù.
Khởi nghiệp bao năm nay, anh ta đã sớm vắt kiệt sức khỏe của mình rồi. Trong tù ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng.
Chỉ trong vài tháng, đã sụt hai mươi cân.
Đến sau này, tinh thần anh ta cũng mơ màng, chỉ lẩm bẩm nhìn tấm ảnh mình mang vào, ngây dại gọi: "A Viện, anh thật sự biết lỗi rồi, quay về bên anh, được không em?"
Còn số phận của Trần Chiêu Chiêu cũng không mấy tốt đẹp. Dù sao thì đứa em trai của cô ta ngoài việc phải ngồi tù, còn phải bồi thường một khoản tiền lớn.
Mà số tiền này, người nhà họ Trần không thể lấy ra được.
Nghe nói bố mẹ nhà họ Trần đã gả cô ta cho một tên địa chủ què nổi tiếng trong huyện làm vợ, bị đánh là chuyện thường tình.
Khi tôi nhìn thấy bức ảnh Trần Chiêu Chiêu ngồi xổm trên đất, ánh mắt vô hồn do thám tử tư gửi đến, tôi gần như không thể liên tưởng cô ta với Trần Chiêu Chiêu từng khinh thường mắng tôi là bà cô già nữa.
Nhưng tôi không có quá nhiều thời gian để dồn hết tâm sức vào hai người họ.
Bởi vì gần đây tôi bất ngờ phát hiện ra, sợi tóc bạc mà dù chăm sóc thế nào vẫn mọc ra lại hóa đen trở lại.
Khi tôi lên đường đến điểm dừng chân đầu tiên của chuyến du lịch vòng quanh thế giới, trong nhà bất ngờ nhận được một bức thư dài do Phó Văn Sinh viết từ trong tù.
Tập thư dày cộp, có lẽ vẫn không đủ để diễn tả một phần cảm xúc trong lòng Phó Văn Sinh.
Nhưng tôi chỉ nói với bảo vệ dưới khu dân cư: "Cứ vứt thẳng vào thùng rác đi, xui xẻo."