Anh ba Phó cười nói: “Cứ để lại chút tiền lẻ trong tay, dù sao lúc nào cũng phải có tiền phòng thân chứ.”
Thứ bị người ta coi thường, không ngờ giờ đây cả thôn đều biết nhà họ làm nghề bán vịt muối. Tiêu Thái Liên ra lệnh, không được nói cho người ngoài biết mình kiếm được tiền, phải giữ kín.
Người trong thôn nào ngờ được, thứ tầm thường như vậy qua tay của Lục Ngọc lại trở thành vật quý giá.
Lục Ngọc không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, món nợ bốn trăm năm mươi tệ vốn đè nặng lên người cô được san sẻ, cô lập tức lấy chín mươi tệ đưa cho Tiêu Thái Liên!
Tiêu Thái Liên thoáng cái lại thu về một trăm rưỡi, cộng thêm tám mươi tệ năm hào vừa nãy, đã đủ hơn hai trăm.
Tuy nói mấy chị dâu khác bị rút đi số tiền chẵn, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, cùng lắm thêm một tháng nữa là trả hết nợ, còn lại đều là của mình, tới lúc đó cuộc sống sẽ thoải mái hơn.
Chị ba Phó hỏi Phó Cầm Duy: “Chúng ta làm vịt muối đó, trong cung tiêu xã bán như thế nào?”
Phó Cầm Duy đáp: “Mỗi buổi sáng bày ra là hơn một giờ chiều đã hết sạch rồi.” Người đến muộn căn bản không mua được, giá bán cũng giống như Lục Ngọc đã định. Chỉ là không có hoạt động mua năm tặng một, hương vị của vịt muối rất ngon, cực kỳ thích hợp để nhắm rượu và ăn vặt.
Nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã cách dăm ba hôm lại để lại cho mấy người nhà họ vài cái cổ vịt mang về ăn. Thứ này vị cay cay rất ngon, ăn vào là ghiền.
“Vậy chúng ta làm nhiều thêm chút đi.” Giờ đây anh ba Phó nhìn cổ vịt còn quý hơn vàng, sự nhiệt tình làm việc cũng trỗi dậy.
Lục Ngọc nói: “Về cơ bản chúng ta đã bao trọn nguồn hàng của trại vịt rồi.” Nguồn vịt tươi do trại vịt cung cấp cũng giúp họ kiếm được không ít tiền, coi như đôi bên cùng có lợi.
Tiêu Thái Liên nói: “Không ai được phép nói ra, đặc biệt là thằng ba, miệng nó nhanh nhất, nếu nó nói lung tung, hai vợ chồng hai đứa rút cổ phần đi.”
Lời nói này như nắm giữ mạng mạch của hai người, thấy làm ăn kiếm được tiền, sao có thể nhường cho người khác.
Chị ba Phó nói: “Không thể đâu mẹ, nếu anh ấy nói lung tung, con sẽ xử lý anh ấy.”
Anh ba Phó cũng nhiều lần khẳng định mình sẽ giữ lời, Tiêu Thái Liên thấy vậy mới thôi, bảo mọi người về phòng.
Bây giờ Lục Ngọc đã hết nợ, tính lại số tiền trong túi mình, trừ đi chi tiêu trong khoảng thời gian này, còn lại đủ một trăm ba mươi tệ, có thể nói là một tiểu phú bà trong nhà.
Chị ba Phó về đến phòng, tuy nói tiền chia hoa hồng bị mẹ chồng rút đi một số chẵn, nhưng trong lòng vẫn rất vui, mười ngày đã có thể kiếm được nhiều như vậy. Cuộc sống đã có hy vọng rồi.
Chị ba Phó nói với chồng: “Vốn dĩ còn muốn mua chút rượu cho anh, nhưng bây giờ vẫn còn nợ mẹ bảy mươi tệ, không mua nổi nữa rồi.”
Anh ba Phó biết lời này là vợ mình thoái thác, cô ta ghét uống rượu nhất. Chẳng qua chỉ lấy cớ đó để nói với anh thôi: “Vậy mua chút thịt đi!” Phát tài rồi nên rất thèm thịt.
Chị ba Phó nói: “Ngày mai nói với mẹ. Chuyện ăn thịt này không thể chúng ta tự móc tiền túi ra được!”
Nhà nào cũng đều được chia tiền, không chỉ riêng Tiêu Thái Liên. Hiện tại, người nắm giữ nhiều tiền nhất chính là bà. Lần này bà đã kiếm được hơn hai trăm tám mươi tệ, trong đó hơn hai trăm tệ đều vào tay bà.
Anh ba Phó nói: “Vậy em đừng nghĩ nữa, không phải em không biết mẹ chúng ta tích tiền như thế nào. Bây giờ nói cho em biết, đều là tiết kiệm từ miếng ăn mà có. Tiền vào tay bà ấy, trừ phi là chuyện lớn, nếu không sẽ không dễ dàng lấy ra.”
Chị ba Phó nói: “Sắp tới vụ thu hoạch lương thực rồi, mỗi năm trong thôn đều có mua thịt heo. Đến lúc đó rồi chúng ta sẽ ăn. Chị ta có một chuyện rất tò mò, nói: 'Tuy chị cả và chị hai tốt, nhưng cũng không phải người hào phóng, lần này lấy tiền ra sao lại sảng khoái như thế chứ?'”
Hai vợ chồng ở trong phòng mình âm thầm nói chuyện đêm khuya. Đặc biệt là chị hai Phó, chủ động móc ra hai mươi tệ, có chị ấy dẫn đầu, sau đó mọi việc dường như cũng thuận theo tự nhiên.
Anh ba Phó nói: “Lần này đều là nhắm vào Lục Ngọc.”
Chị ba Phó nhất thời không hiểu, hỏi: “Hả?”
“Lần này chị cả em ấy xảy ra chuyện, trưởng thôn của chúng ta đều đã góp sức. Trưởng thôn một lòng làm ruộng, không thích quản chuyện tạp nham trong nhà người khác, càng huống hồ là ra mặt giao thiệp giữa hai thôn.”