Nam Nữ Phụ Không Cần Làm Nền, Chi Bằng Kết Đôi Cùng Nhau

Chương 116

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ông ta hận không thể quỳ xuống trước mặt trưởng thôn mà xin tha. Trưởng thôn nói: “Không muốn kiểm điểm cũng có cách khác.”

Bác trai Lục sáng mắt lên, nhưng vẫn không biết đó là cách gì, liền gật đầu lia lịa: “ Tôi đồng ý.”

Trưởng thôn nói: “Bây giờ mới có được phương pháp ủ phân, chú với vợ chú thu phân của cả thôn.”

Bác trai Lục tái mặt. Con người ông ta sỉ diện nhất, nhà vệ sinh trong nhà đều là thuê người tới đào đi. Bây giờ bảo ông ta đi đào phân của cả thôn, còn phải thu thập lại. Nghĩ tới cái mùi đó đã không chịu nổi: “Còn có cách khác không ạ?”

Trưởng thôn nhíu mày: “Đây không phải lúc để mặc cả với chú.”

Bác trai Lục chỉ đành đồng ý. Vừa về tới nhà, nhìn thấy Lục Kiều đang nấu cơm ở kệ bếp liền nổi giận, vươn tay hung hăng tát cô ta một cái bạt tai: “Mệnh con nha hoàn mà lại sống như tiểu thư.”

Lục Kiều không phòng bị, bị ăn một bạt tai khiến hoa tai rơi xuống đất, m.á.u bắt đầu rỉ ra từ tai. Cô ta lập tức gào khóc thảm thiết.

Bác gái Lục vội vàng bước tới can ngăn: “Làm gì vậy?”

Bác trai Lục giận dữ không thôi: “Sao bà không quản con gái mình đi, xem thử đứa con gái bà dạy ra xem có hạ tiện không!”

Bác trai Lục tức đến đỏ cả mặt, căn bản không thể khuyên can nổi, ông ta đánh cả vợ lẫn con gái. Không chỉ chuyện đi làm trong huyện coi như mất trắng, ngay cả văn thư trong thôn cũng chẳng còn, giờ đây lại bị bắt làm những việc dơ bẩn như thế này.

Tất cả đều là do bọn họ ngày ngày giở trò. Trước đây ầm ĩ đã đủ mất mặt rồi, giờ còn tệ hơn.

Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy trở về nhà, chàng trai dường như có chuyện muốn nói với nàng.

Lục Ngọc đi theo anh vào phòng. Ban ngày ánh sáng trong phòng có chút tù mù, hai người cũng không bật đèn, ở trong căn phòng tối tăm đó.

Phó Cầm Duy lên tiếng: “Lục Kiều muốn vào thành phố để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, có đúng không?”

“Ừm.” Lục Ngọc gật đầu, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Ngay cả đám phú nhị đại trong thôn như Phó Cầm Duy cũng không lọt vào mắt cô ta, cô ta chỉ một lòng muốn trèo lên cành cao hơn.

“Vậy còn em thì sao?” Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc, từ trước đến nay, hai người họ chưa từng nói đến vấn đề này.

Lục Ngọc xinh đẹp hơn Lục Kiều, vừa giỏi nấu nướng, lại vừa có lý trí và mục tiêu rõ ràng. Người như vậy há có thể cam tâm ở lại nông thôn cả đời sao?

Tuy hai người đã kết hôn nhưng chỉ là trên danh nghĩa, hoàn toàn không có tình cảm vợ chồng.

Nói không chừng Lục Ngọc cũng đã sớm có những dự tính khác cho riêng mình rồi.

Lục Ngọc ngẩn ra trước câu hỏi của anh, nhất thời không biết đáp lời ra sao. Phó Cầm Duy thấy vậy, giọng nói lạnh đi vài phần: “Ta biết rồi.” Nói rồi, anh quay người rời đi.

Lục Ngọc vội gọi anh lại: “Này.”

Tối đó, Phó Cầm Duy trải đệm xuống đất để ngủ, Lục Ngọc khẽ gọi anh lên giường: “Lên đây ngủ đi.” Anh đáp lại, giọng đầy hàm ý: “Đừng thử thách khả năng kiềm chế của một người đàn ông.”

Cô thoáng ngẩn ra, nhưng cũng không nài nỉ thêm. Lần đầu tiên nằm trên chiếc giường rộng lớn, cô lại thao thức suốt đêm.

Ngày hôm sau, Phó Cầm Duy dậy rất sớm, tự mình cuộn chăn đệm, xếp gọn gàng lên nóc tủ.

Lục Ngọc vì mất ngủ cả đêm, chỉ cần Phó Cầm Duy có chút động tĩnh là cô liền tỉnh giấc. Cô ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn anh làm việc.

Anh dọn dẹp xong xuôi, đứng trong phòng như còn muốn nói gì đó với cô.

Lục Ngọc kiên nhẫn chờ đợi.

Ai ngờ, anh lại chẳng nói thêm lời nào, nhanh chóng bước ra ngoài.

Để lại cô ngẩn ngơ, thất thần ngồi trên giường. Cô cũng thu dọn chăn gối rồi ra ngoài. Bữa cơm trong nhà là do bốn cô con dâu luân phiên nhau nấu mỗi ngày.

Hôm nay đến phiên chị cả, chị ấy thích bánh rán, cộng thêm một nồi cháo nóng. Lục Ngọc lấy dưa muối cô làm hôm qua, cắt thành sợi rồi bày ra đĩa. Vị mặn chát của dưa muối quyện với miếng bánh, chỉ cần một sợi dưa muối cũng đủ làm người ta muốn uống một ca nước.

Chị cả thấy Lục Ngọc dậy sớm, vui vẻ nói: “Tiểu Ngọc, món dưa muối trộn em làm hôm qua ngon quá, làm thế nào vậy?” Dưa muối nhà họ còn có thể làm ra món giòn thanh, vừa miệng như vậy, quả thật rất kỳ diệu.

Hôm qua ban ngày mọi người ăn chưa đã, ra đồng còn mang theo không ít vào hộp cơm.

Lục Ngọc cười: “Buổi sáng chị cả bận rộn như vậy, vẫn nên để em nấu cho.” Nhà chị cả có con nhỏ, buổi sáng bận rộn chăm sóc con xong, thời gian của chị ấy không còn nhiều.

Chị cả có chút ngượng ngùng: “Vậy làm phiền em vậy.”

Lời còn chưa dứt, tiếng con trai chị ấy từ trong phòng gọi mẹ đã vang lên.

Chị cả hơi áy náy cười với Lục Ngọc, nói: “Vậy lần này đành làm phiền em trước nhé. Đứa nhỏ nhà chị nghịch ngợm lắm, ba ngày không đánh nó liền leo lên nóc nhà dỡ ngói.”

Nam Nữ Phụ Không Cần Làm Nền, Chi Bằng Kết Đôi Cùng Nhau

Chương 116