Người trong thôn Đại Vũ sống khá gần nhau. Lúc này, rất nhiều người đều ghé vào sân nhỏ nhà họ Lục, nói: “Ồ, con hai về rồi, đã lâu rồi con không về.”
Có một thím tốt bụng tới gần, mắt sáng lên: “Nghe nói con gả cho người giàu lắm.”
Cha mẹ Lục cũng vào sân, nhìn thấy ba chị em đều có mặt ở đây, nụ cười trên mặt không giấu được, nói: “Sao trước khi về không báo trước cho cha mẹ một tiếng?”
“Ây dô, các người đang nấu ăn à. Từ xa ta đã thấy khói bếp nhà các người bốc lên rồi.”
Mọi người trong sân nhỏ liền có thể ngửi thấy mùi thơm của tương thịt mới làm, đồng loạt nuốt nước miếng, không biết họ vừa nấu món gì, thật thơm phức!
Lục Ngọc nói: “Chị hai cháu mang tới chút thịt, muốn bồi bổ cho chị cả, lần này nấu một chút.”
Nhắc tới thịt, mọi người đều hào hứng. Người trong thôn muốn mua thịt còn phải đi đổi phiếu thịt trước, sau đó ngồi xe đi mua, có đôi khi đi muộn còn chưa chắc đã mua được miếng thịt ngon có mỡ.
Chị hai Lục lấy đâu ra thịt?
Chị hai nói chuyện trong nhà hợp tác nuôi heo, Lục Ngọc ở bên cạnh nói: “Chúng ta cũng nên thử nói với trưởng thôn xem, nếu thôn mình có thể nuôi heo, mọi người đều có lợi!”
“Còn có thể làm như vậy sao?” Người trong thôn đều chất phác, chưa từng nghĩ tới thôn mình còn có thể nuôi heo.
“Nếu thật sự được, sau này mổ heo vừa có thể lấy huyết, vừa có thịt ăn.” Toàn thân của heo đều là bảo bối, khiến họ thèm thuồng c.h.ế.t đi được.
Người trong thôn nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, con hai đi cùng với chúng ta nhé, tránh cho tôi nói năng vụng về không rõ.”
Nếu thôn khác có thể làm mô hình hợp tác này, họ cũng có thể học theo.
Ăn thịt luôn là một chuyện lớn của cả thôn, mọi người đều vô cùng tích cực.
Thịnh tình khó chối từ, chị hai Lục cũng đành phải đi cùng họ một chuyến. Họ vừa đi, trong sân cũng yên tĩnh hơn nhiều. Lục Ngọc nói với cha mẹ: “Sân nhà chúng ta nhỏ quá rồi.”
Hiện tại đất đai không bị quản lý nghiêm ngặt, tùy tiện khoanh vùng. Muốn xây lớn cỡ nào cũng được. Chỉ là gạch ngói xây nhà đắt đỏ, nhân công cũng đắt đỏ.
Mẹ Lục nói: “Căn nhà này đúng là hơi chật.” Năm đó họ bị bà nội Lục đuổi đi, không được chia một đồng nào, mua nhà của người khác, trả góp mấy năm mới hết nợ.
Lúc đầu, khi xây căn nhà này, vì tiết kiệm gạch, khung nhà rất thấp, trong nhà cho dù là ban ngày cũng tối om, sân cũng rất bé, nhà bếp cũng nhỏ, sống ở trong vô cùng ngột ngạt.
Nghe Lục Ngọc nói chuyện xây nhà, cha mẹ cô nói: “Để tính sau đi.” Sửa nhà phải tốn hai ba trăm tệ, nếu xây lại toàn bộ, cho dù dùng gạch cũ cũng phải hơn một nghìn tệ, đây còn chưa kể tiền làm sổ đỏ và tiền thuê công nhân.
Trong nhà ngay cả một trăm tệ cũng không có, đừng nói là một nghìn.
Anan
Lục Ngọc nói: “Sau này có tiền rồi chúng ta sẽ xây.”
Cha Lục cười hiền hậu.
Người bên ngoài đều đi bàn chuyện hợp tác nuôi heo, chỉ có cha mẹ Lục, chị cả và Lục Bảo ở nhà.
Lục Ngọc bày ra tương thịt vừa mới làm xong, còn có thịt khô hong gió, mẹ Lục nhìn đến ngây người, nói: “Con gái, nhiều thịt như vậy.” Cả đời bà chưa từng "sung túc" như thế này bao giờ.
Còn có một bát mỡ heo, Lục Ngọc còn muốn hấp bánh bao.
Mẹ Lục tới nhìn, suýt chút ngất: “Nhân toàn thịt? Các con đó, còn trẻ không biết tiết kiệm.” Địa chủ thời xưa cũng không dám ăn như vậy!
May mà nhân thịt dùng vải phủ lại, nếu để người trong thôn nhìn thấy còn không biết sẽ ngưỡng mộ đến mức nào.
Thoạt nghe, bà cho rằng chỉ dùng một phần mười số thịt đó, thêm vào một chậu cải trắng đã là không tệ.
Lục Ngọc đáp: “Nếm thử thôi mà, hơn nữa chị hai cũng mang không ít thịt tới, phải ăn cho đã thèm chứ.” Người làm việc đồng áng như họ đều ăn tập thể với thôn.
Một người một bát cháo khoai lang, nửa thìa rau, chẳng có chút dư vị nào, đối với người lao động như họ mà nói thì không đủ no.
Người có gia cảnh khá giả hơn một chút, buổi trưa về nhà còn phải ăn thêm chút gì đó lót dạ.
Nhưng nhà mẹ của Lục Ngọc thì nghèo khó, cha Lục và mẹ Lục chỉ có thể nhịn đói. Hôm nay Lục Ngọc đã làm xong bột và nhân, sau khi cán vỏ liền nhanh chóng gói một cái bánh bao tròn trịa, mập mạp.
Trông nó vô cùng hấp dẫn, sau khi nhóm bếp, chỉ hai mươi phút là có thể ăn được.