Căn nhà này của họ quá cũ nát, nếu thật sự cả nhà đều về hết, thì đứng cũng không có chỗ đứng, ngồi cũng chẳng có chỗ ngồi.
Mẹ Lục cũng mong muốn được xây nhà. Xét khắp cả thôn, chỉ có nhà bà là tồi tàn nhất. Trước đây, cuộc sống dù có thế nào bà cũng có thể tạm bợ qua ngày, nhưng giờ có bọn trẻ quay về, lại không có chỗ ở.
Chỉ là người thành thật, quen vùi đầu làm việc, nên không có nguồn thu nhập nào khác.
Lục Ngọc nhắm tới chuyện hợp tác nuôi heo kia. Ở phía nam nhà họ có một mảnh đất trống, cách xa chỗ ở của mọi người. Nuôi heo ở bên đó sẽ không ảnh hưởng tới người khác, việc nuôi heo này quả thật rất thối.
Vừa vào mùa hè, phân heo, nước tiểu heo, ruồi muỗi sinh sôi nảy nở. Người bình thường không làm nổi, nhưng cha mẹ cô thì khác. Gia đình họ là người làm việc gọn gàng nhất trong thôn, căn nhà tồi tàn như vậy nhưng vẫn có thể dọn dẹp chỉnh tề, sạch sẽ, có thể thấy được việc này.
Lục Ngọc tạm thời không nói ra, chỉ giữ ý định này trong lòng.
Muốn dọn dẹp xong chỗ này rồi về nhà chồng. Mẹ Lục là một người rất đảm đang, nào nỡ để con gái phải dọn dẹp, bà trực tiếp bảo cô về đi.
Lục Ngọc mang một bát tương thịt về. Mẹ chồng Tiêu Thái Liên nhìn thấy, có chút kinh hỉ: “Mẹ con khách sáo quá rồi. Thứ tốt như vậy cũng mang ra cho!” Nói xong, bà nhất quyết cho cô một con cá mặn.
Bà ấy nhìn ra được, về cơ bản bát tương thịt này không có bao nhiêu tương, toàn là thịt. Đây đúng là một món quà lớn, hơn nữa nhà họ Lục vốn nghèo, mang thứ này ra thực sự không dễ dàng gì.
Giữa người thân với nhau, có qua có lại mới là tốt.
Lục Ngọc không nhận, nói: “Hà tất phải tính toán rõ ràng như thế chứ.”
Tiêu Thái Liên ngẩn ra, sau đó cười nói: “Là mẹ suy nghĩ chưa đủ chu toàn, vậy đợi đến tết mẹ sẽ tặng lại.”
Anan
Nếu người ta tặng đồ, lập tức biếu lại, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng muốn vạch rõ ranh giới với họ.
Một bát tương thịt to này, Tiêu Thái Liên không nỡ ăn hết, bèn múc ra một nửa, còn lại thì cắt thêm chút ớt vụn, lại thêm một bát tương nấu lại, để tăng thêm phần tương thịt.
Nửa bát còn lại, lần sau vẫn làm như vậy.
Nếu không làm sao mà sống được, ăn không no, mặc không đủ, không tính toán kỹ lưỡng sẽ nghèo đói.
Đến buổi tối, ăn bánh, khoai tây, khoai lang và cà. Những loại rau dại của nhà nông này trộn với tương, thêm chút cơm ăn, vừa đơn giản lại vừa thỏa mãn!
Trước đây trong nhà mua tương ớt đủ để những người này ăn, hôm nay bên trong lại có không ít thịt, còn thêm chút dầu, thơm ngát.
Mọi người ăn từng bát từng bát, Tiêu Thái Liên có chút xót của: “Các con là định ăn cho nghèo sao? Ăn ít một chút, đừng để buổi tối ăn nhiều không tiêu hóa.”
Anh cả nói: “Con ăn nhiều mấy cũng có thể tiêu hóa.”
Anh ba Phó cũng ở bên cạnh phụ họa: “Mẹ, lần sau cũng nên nấu cơm nhiều chút.” Sao mỗi lần chỉ có từng này, nếu ăn ngon miệng, đều ngại đi múc thêm cơm.
Một bát tương thịt to, bị họ ăn hết khiến Tiêu Thái Liên rất xót, may mà bà ấy nghĩ xa, để lại một nửa, nếu không những người này sẽ ăn sạch sành sanh.
Ăn cơm xong, Lục Ngọc bọn họ đi làm hàng vịt, Phó Cầm Duy cũng mang tiền về thanh toán. Lại chia tiền, đây là chuyện mọi người mong chờ nhất, gần giống như lần trước!
Lục Ngọc ba phần chia được hơn sáu mươi tệ, ba chị dâu mỗi người chia được hai mươi ba, để lại ba tệ tiêu vặt, số chẵn còn lại đưa cho Tiêu Thái Liên.
Cộng thêm sáu mươi tệ lần này, Lục Ngọc đã có trong tay một trăm tám mươi tệ. Thời điểm này, cầm tiền mặt trong tay gần như vô dụng. Thập niên 80 tới thập niên 90 là lúc kinh tế phát triển như vũ bão.
Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc cầm tiền, suy tư điều gì đó, bèn hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Lục Ngọc buột miệng nói ra: “Nuôi heo.”
Phó Cầm Duy sững ra, sau đó bật cười: “Thèm thịt rồi?”
Lục Ngọc thiếu tiền đồ gật đầu. Tuy nói hôm nay đã được ăn chút bánh bao thịt, tương thịt, với một gia đình bình thường đã được coi là ăn Tết rồi. Nhưng dù sao Lục Ngọc cũng là người từng sống trong phú quý, giờ đây trong bụng thiếu dầu mỡ, cần phải bồi bổ.
Thịt heo giống như không bao giờ ăn đủ, Lục Ngọc muốn nuôi heo, vừa có thể tự bán, vừa có thể ăn.
Phó Cầm Duy nói: “Bây giờ người ta kiểm tra nghiêm ngặt rồi, khu chợ nhỏ của chúng ta đã không còn hoạt động nữa.” May mà cổ vịt của họ đã sớm tìm được chỗ dựa lớn là cung tiêu xã, coi như là đồ của nhà nước, nếu không cũng không bán được.