Nước đường là một loại đồ uống vô cùng bổ dưỡng vào thập niên 80, đặc biệt là khi dùng nước giếng trong thôn pha ra, mát lạnh lại mang vị ngọt thanh, sảng khoái.
Lưu Bàng nghe xong liền thèm, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không cần đâu!”
Lục Ngọc đâu thể không nhìn ra được sự cự nự của Lưu Bàng, không cho anh ấy từ chối, liền rót cho anh ấy một bát.
Lưu Bàng thấy khó từ chối, cũng đành uống bát nước đường này, tu ừng ực một bát, rất nhanh đã uống hết.
Uống xong, Lưu Bàng có chút ngại ngùng: “Tỷ dâu… Tỷ xem, ta không mang gì cả, còn uống nước đường. Thế này thật ngại quá.” Anh ấy vốn dĩ là tới đưa thư.
Không định đặc biệt ghé thăm, ai biết tỷ dâu lại nhiệt tình như vậy.
Lưu Bàng không quên chính sự, nói: “Ta làm việc ở trại nuôi heo, Phó ca nói tỷ muốn nuôi heo, tới lúc đó tỷ cứ việc tới tìm ta, ta sẽ chọn cho tỷ heo con dễ nuôi nhất. Sau này mua thức ăn gì đó đều để ta lo liệu cho.”
Trại heo mà anh ấy nói không phải kiểu làm lặt vặt lẻ tẻ như Lục Ngọc, nuôi vài ba con trong thôn. Họ là trại heo của nhà nước, nuôi hơn nghìn con heo, không chỉ cung cấp trong huyện, ngay cả thành phố cũng tới đây chở heo.
Việc Lưu Bàng ôm đồm như vậy thật sự không phải là nói suông.
Anh ấy chính là con trai của xưởng trưởng trại nuôi heo, lúc đầu cùng học cấp ba với Phó Cầm Duy, anh ấy không thi đỗ, bèn quay về trại quanh quẩn làm việc. Còn Phó Cầm Duy thì đến vùng ngoài học đại học!
Lưu Bàng nói: “Lúc Phó ca đi học rất lạnh nhạt, khi đó con gái cả trường đều thích anh ấy. Nhưng anh ấy không ngó ngàng tới ai hết. Chúng tôi đều đang nghĩ, không biết anh ấy có thể tìm được một người vợ như thế nào, bây giờ vừa nhìn, chẳng trách anh ấy không để mắt tới đám con gái trong trường.”
Lục Ngọc thanh tú xinh đẹp ngọt ngào, cực kỳ xứng đôi với tướng mạo của Phó Cầm Duy!
Không phải Lưu Bàng nịnh bợ cô, trong một năm, Lưu Bàng dùng hơn nửa năm để xem mắt, hiện giờ cũng đã gặp mấy chục người, không ai có thể xinh đẹp như Lục Ngọc.
Lục Ngọc nói: “Phó ca được săn đón như vậy sao?”
Lưu Bàng nói: “ Đúng vậy, đám con gái cứ gọi anh ấy là… ồ, đúng, đóa hoa cao lãnh.” Còn cười nói: “Phó ca chưa từng nhờ vả ai, lúc gửi điện báo cho tôi, tôi còn giật mình, phải đích thân tới một chuyến mới được.” Nói xong liền chau mày lại.
Bây giờ gặp Lục Ngọc mới biết vì sao Phó Cầm Duy lại để tâm như thế!
Nếu anh ấy có một cô vợ xinh đẹp như vậy, cũng thương hết nước hết cái.
Trong lòng Lục Ngọc cũng có chút cảm động, hôm đó cô chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Phó Cầm Duy lại ghi trong lòng.
Lưu Bàng vừa vào sân liền ngửi được một mùi thơm cay tê, họ làm cổ vịt hằng ngày, chậu, bát, đũa gì đó đều đã ngấm mùi.
Lưu Bàng nuốt nước miếng, nói: “Tỷ dâu còn biết nấu ăn à?”
Lục Ngọc bưng một dĩa lưỡi vịt từ trên bàn, nói: “Anh thích ăn lưỡi vịt không?” Mỗi lần cô làm vịt kho đều sẽ để lại chút lưỡi vịt cho mình.
Tuy Lưu Bàng chưa từng ăn nhưng lại rất có hứng thú, nhìn dáng người của anh ấy là biết, trên đời không có thứ gì anh ấy không ăn được.
Mắt anh ấy đã sắp dính lên dĩa, ngoài miệng lại vẫn nói lời khách sáo: “Không ăn đâu.” Khỏi phải nói trong lòng anh ấy ảo não nhường nào, sao lúc ra ngoài lại quên xách hai cân thịt heo tới chứ!
Bây giờ vừa uống nước đường vừa ăn đồ, anh ấy rất ngại.
Lục Ngọc nói: “Anh nếm thử vị giúp ta đi.”
Lưu Bàng thực sự chưa từng ăn qua thứ này, cầm một miếng nếm thử, xúc cảm của lưỡi vịt trơn nhẵn, ăn vào cay cay tê tê mặn mặn, bên trong chỉ có một khối xương nhỏ, ngon cực kỳ.
Anh ấy giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, một cái lưỡi vịt bé xíu còn chưa kịp nếm ra vị đã ăn mất, lý trí không cho mình lấy tiếp, nhưng tay giống như mất khống chế, lại với lấy một cái nữa, cho vào miệng gặm, gặm sạch sẽ từng ngóc ngách.
Lưỡi vịt mềm dai, quả là một món ngon hiếm có mà trước đây ta chưa từng khám phá ra.
Lục Ngọc thấy anh ấy tỏ ra yêu thích, nhưng lại kiềm chế không lấy thêm. Nếu đã là bạn bè của Phó Cầm Duy, lại mang ơn giúp đỡ khi nuôi heo, dĩ nhiên ta phải chiêu đãi thật tốt.