Bác gái Lục nói: “Dì lấy năm mươi, bày chiêu cho con, đảm bảo con không tốn một xu nào cũng cưới được vợ. Hai trăm năm mươi còn lại này đều là của mình.”
Nói xong, bà ta có chút căng thẳng, tim đập bình bịch.
Lâm Mạnh nói: “Dì nói ra nghe thử.”
Anh ta kiếm số tiền này không dễ, bành trướng chỉ là vì cảm thấy mình tùy tiện còn có thể kiếm được nhiều tiền, thích xem đám thân thích nịnh bợ anh ta, dỗ dành anh ta!
Sau đó, bác gái Lục toàn bày cho anh ta một số chiêu nham hiểm. Liệt nữ sợ triền lang, chỉ cần ngày nào cũng tới dây dưa, thời gian lâu dần, hàng xóm chỉ chỉ trỏ trỏ, tám chín phần có thể như ý.
Tới lúc đó, đừng nói Phó Cầm Duy bảo vệ Lục Ngọc, ngày nào cũng có lưu manh tới tìm, cho dù Phó Cầm Duy đồng ý, mẹ anh Tiêu Thái Liên cũng không thể.
Lâm Mạnh nghe xong, cười nói: “Vẫn là dì hai có bản lĩnh.”
Bác gái Lục lấy năm mươi tệ của anh ta, vui đến quên trời đất, ngoài miệng lại ngon ngọt nói: “Haiz, mọi thứ dì hai làm không phải đều là vì con sao? Mẹ con đã mất, sau này dì chính là mẹ ruột của con.”
“Dì hai, con không ngờ dì tốt với con như vậy, còn có một món, để ở chỗ dì giúp con trước, đợi lúc con cần rồi đưa con.”
Lâm Mạnh nói xong, lấy một cái hộp nhỏ ra, mở ra nhìn, bên trong là một cái vòng vàng lấp lánh.
Bác gái Lục xem xong, lòng nở hoa, hận không thể lập tức chiếm lấy vật đó làm của riêng.
Chỗ của Lâm Mạnh đều là nơi tụ tập của đám bạn bè anh ta, toàn những kẻ lưu manh không có công việc đàng hoàng, tay chân lại không sạch sẽ.
Lần trước, khi họ chia chác tài sản, anh ta lén lút giấu thêm cái vòng vàng này, mỗi gam bảy mươi lăm tệ. Năm mươi gam, tương đương mấy nghìn tệ, để ở đâu anh ta cũng không yên tâm!
Lâm Mạnh nghĩ, bây giờ dì hai đối tốt với anh ta, vừa hay có thể để ở nhà bà ta.
“Lời hay không mất tiền mua,” bác gái Lục phóng khoáng nói: “Dì đã sớm nói con là một đứa trẻ có tiền đồ. Lúc đầu cậu của con đều nhìn lầm con rồi, sau này con sống tốt, cho đám người không có mắt đó nhìn xem! Thứ này để ở chỗ dì, con cứ yên tâm đi.”
Lâm Mạnh nói: “Dì hai, đây là thứ đáng tiền nhất trong căn nhà rách của con. Để chỗ dì thì được, nhưng dì phải viết cho con một giấy xác nhận.”
Nụ cười trên mặt bác gái Lục cứng lại, bà ta hung dữ nói: “Con còn không tin dì?”
Lâm Mạnh nhìn chằm chằm bà ta, bản thân là lưu manh, dĩ nhiên hiểu rõ lợi ích của tiền tài.
Cuối cùng, bác gái Lục ngượng ngùng, tìm một tờ giấy trong nhà anh ta, viết giấy xác nhận vòng vàng để ở chỗ bà ta, còn lăn tay.
Lâm Mạnh cất kỹ tờ giấy, liền đi tìm Lục Ngọc.
Muốn có được trái tim mỹ nhân phải dùng chiêu cao. Lâm Mạnh ra đồng, nhìn Lục Đại Niên đang làm việc trong ruộng giống như một con bò già.
Người xung quanh vừa thấy Lâm Mạnh tới, đều có chút chán ghét.
Đàn ông đàn ang có tay có chân, cả ngày chỉ biết quanh quẩn trong nhà, còn có thói quen trộm gà bắt chó. Ngoài miệng mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đều chán ghét tránh đi.
Lâm Mạnh cũng không quan tâm, cầm một khối đất trong ruộng, đập mạnh lên lưng Lục Đại Niên. Lục Đại Niên đau đớn quay đầu, nhìn thấy Lâm Mạnh ở bên cạnh nói: “Cha vợ, đang làm việc à?”
Hôm qua Lâm Đại Niên đã tức giận, không ngờ hôm nay anh ta còn táo tợn khiêu khích ông trước mặt mọi người.
“Cậu còn dám tới?” Lục Đại Niên cũng không làm nữa, xách cuốc muốn bổ anh ta.
Lâm Mạnh nói to: “Vậy thì sao, sau này Lục Ngọc chính là vợ của tôi!”
Người xung quanh đâu thể không nhận ra, đây là một kẻ lưu manh muốn chiếm hời.
Lục Đại Niên tức điên, đi tới đánh nhau với anh ta. Lần này Lâm Mạnh không tránh, biết ông là người thành thật, uy h.i.ế.p ông rằng: “Nếu nghe lời thì ngoan ngoãn gả con gái tới, nếu không nghe lời…”
Anh ta ghé sát bên tai Lục Đại Niên nói nhỏ: “ Tôi sẽ chỉnh c.h.ế.t cả nhà ông!”