Lục Ngọc đến cổng thôn, xuống xe buýt cùng Phó Cầm Duy. Lưng anh đều bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, tai cũng đỏ ửng, đường nét trên mặt lại càng thêm kiên nghị.
Họ đi tới nhà Lục Ngọc, lúc này phần lớn mọi người còn đang làm việc ngoài đồng, trên đường không nhìn thấy bóng người. Ở ngoài sân nhà Lục Ngọc, nhìn thấy mẹ Lục đang ngồi thẫn thờ.
“Mẹ.” Lục Ngọc cất tiếng gọi.
Mẹ Lục nhanh chóng lau nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tiểu Ngọc về rồi.”
Lục Ngọc biết cha mẹ đều là người thành thật, bây giờ bị dồn vào bước đường cùng, khỏi phải nói trong lòng dằn vặt đến nhường nào.
Chỉ mong sự việc lắng xuống, ai ngờ lại còn gặp phải tên du côn Lâm Mạnh.
Lục Ngọc nhìn Phó Cầm Duy bên cạnh, nói: “Mẹ, con theo anh ấy về nhà, sống đàng hoàng với nhau.”
Mẹ Lục mừng rỡ, nhưng lại sợ lời nói này vô hình trung gây áp lực quá lớn cho Lục Ngọc. Bà nhìn dò xét trên mặt cô.
Mẹ Lục muốn nói chuyện nhưng lại ngại Phó Cầm Duy ở bên cạnh.
Lục Ngọc đưa một trăm bốn mươi tệ trong túi mình cho mẹ Lục, nói: “Tiền này mẹ tuyệt đối đừng để ai biết. Giữ lại tiêu khi cấp bách, con với Cầm Duy mua cho mẹ chút lương thực, buổi tối tới, mẹ cứ giấu trong hầm đất, đừng để người khác nhìn thấy.”
Nơi họ sống đều là nhà cũ trước đây, nhà nào cũng có hầm đất, sau khi lập quốc, phần lớn đều bỏ hoang, có người về thị trấn nhưng vẫn luôn không xử lý.
Mẹ Lục há miệng muốn từ chối, nhưng trong nhà thực sự đã cạn kiệt, bà nói: “Lương thực cha mẹ nhận, tiền này con giữ lấy.”
Từ nhỏ, cơ thể Lục Ngọc đã gầy yếu hơn người khác, căn bản không làm đồng được, sau khi tới nhà họ Phó, bà sợ Lục Ngọc bị bắt nạt.
Lục Ngọc nói: “Mẹ, mẹ giữ lại đi, trong nhà cũng cần tiền.”
Một xu tiền cũng làm khó anh hùng, nơi nào cần dùng tiền cũng rất nhiều. Cha mẹ Lục lại không phải người dễ dàng mở miệng nhờ vả người khác, cho dù gặp phải chuyện khó xử, thông thường đều tự mình chống đỡ.
Lục Ngọc về nhà họ Phó là lối ra tốt nhất.
Nhưng mẹ chồng cô, Tiêu Thái Liên, là người hà khắc, cũng không biết có thể hòa hợp được không. Có chút tiền bên cạnh sẽ thoải mái hơn một chút.
Mẹ Lục nhìn Phó Cầm Duy nói: “Sau này hai đứa sống hòa thuận. Nếu Lục Ngọc có chỗ nào không đúng, con nói với mẹ, mẹ sẽ xử lý nó, nhưng tuyệt đối đừng đánh.” Nếp sống trong thôn vốn dĩ cường hãn, đánh vợ là chuyện như cơm bữa, mẹ Lục không yên tâm.
Phó Cầm Duy nói: “Con không đánh phụ nữ.”
Mẹ Lục nói: “Vậy thì tốt. Ai, mẹ đi pha chút nước đường cho con.”
Phó Cầm Duy biết điều kiện nhà Lục Ngọc không tốt, nói: “Thôi ạ, con không uống.”
Mẹ Lục nói: “Con đừng khách sáo.”
Bà luống cuống tay chân, không biết nên đối diện với con rể mới thế nào.
Phó Cầm Duy vẫn muốn từ chối, bị Lục Ngọc bên cạnh ngăn lại.
Lúc này mẹ Lục mới vào nhà, Lục Ngọc nói nhỏ: “Không để bà ấy làm chút gì bà ấy sẽ không thoải mái, anh cứ uống đi.”
Phó Cầm Duy gật đầu, qua một lúc, mẹ Lục từ trong nhà bưng ra một bát nước đường đầy ắp, là dùng nước giếng pha, mát lạnh, uống vào trong miệng ngọt ngọt, là nước uống ngon nhất.