Trong lòng bà nội Lục đầy một bụng hối hận! Đúng như Lục Ngọc đã nói, tự dưng lại đi tráo dâu làm gì cho rắc rối.
Đúng là lúc đó đã bị mù quáng, kết quả Lục Kiều không gả đi được, vậy mà Lục Ngọc lại nhặt được một mối hôn sự tốt. Trộm gà không thành còn mất nắm thóc, nghĩ đến thôi đã thấy đau cả tim gan.
Mọi âm thanh xung quanh đều như đang châm chọc, chế giễu bà ta.
Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy ở lại nhà họ Lục cho đến tối, nguyên nhân là vì ban đêm gió lớn, họ phải đợi nhận lương thực.
Nghe nói ban ngày bà nội Lục từ chỗ họ đi về đã chửi bới om sòm, nhưng đã không còn ai để ý đến bà ta nữa.
Buổi tối, nhà nào cũng tắt đèn sớm để tiết kiệm điện. Trên đường cũng không một bóng người.
Phó Cầm Duy và Lục Đại Niên đẩy xe đẩy ra ngoài, một lúc sau, họ nhận được lương thực và quay về.
Khi mẹ Lục nhìn thấy một xe lương thực đầy ắp, bà vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Sao lại nhiều thế này?”
Gạo, bột mì, ngũ cốc thô, cùng với dầu đậu nành, đều là hàng số lượng lớn. Bà nhất quyết bảo Lục Ngọc mang đi hơn một nửa, nói rằng mình ăn không hết.
Phó Cầm Duy nói: “Nhà chúng con đã có lương thực rồi, số này cha mẹ cứ giữ lấy mà ăn.”
Lục Ngọc cũng ở bên cạnh dặn dò: “Cha mẹ để lại một phần để ăn, còn lại cất vào hầm đất. Còn hai tháng nữa mới tới vụ thu hoạch, trong hai tháng này cũng cần dùng đến năm mười cân lương thực, còn lại sau vụ thu có thể tìm người đổi sang thứ khác.”
Mẹ Lục nói: “Mẹ biết rồi.”
Lục Ngọc nói: “Vậy chúng con xin phép về trước.”
Không biết tại sao, mắt mẹ Lục lại đỏ hoe, bà nói: “Sau này hai con phải sống thật hạnh phúc.”
Con gái gả cho Phó Cầm Duy đúng là chuyện tốt, nhưng bà vẫn không đành lòng.
Hai người cũng không nán lại thêm, cùng nhau trở về nhà họ Phó.
Những phòng khác ở nhà họ Phó đều đã tắt đèn, chỉ có phòng của Tiêu Thái Liên vẫn còn sáng đèn. Nghe thấy tiếng cửa mở, bà ta đi ra, thấy Phó Cầm Duy cùng Lục Ngọc trở về, bà nói: “Lần sau đừng về muộn như vậy nữa.”
Nói rồi, bà ta quay về phòng.
Lục Ngọc theo Phó Cầm Duy vào phòng. Cô nuốt nước bọt, có chút căng thẳng.
Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc rồi nói: “Ngủ đi.”
Anh cởi áo choàng bên ngoài ra, Lục Ngọc cũng nhanh chóng cởi áo ngoài, chui vào trong chăn, nhắm mắt lại và bắt đầu giả vờ ngủ.
Phó Cầm Duy dường như nhìn thấu sự căng thẳng và sợ hãi của Lục Ngọc, anh không ép buộc cô, tắt đèn đi. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Phó Cầm Duy nằm xuống bên cạnh, tư thế ngủ của anh rất ngay ngắn, rất chỉnh tề.
Lục Ngọc vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được khi có người lạ nằm bên cạnh, nhưng cô quá mệt mỏi, vừa đặt đầu lên gối, sự uể oải đã lan khắp tứ chi, cô gần như ngay lập tức thở đều đều và chìm vào giấc ngủ say.
Phó Cầm Duy chỉ cảm thấy Lục Ngọc thật không hổ có cái tên này, bên cạnh luôn có một mùi thơm thanh nhạt, rất sạch sẽ ấm áp, lại khiến người ta mê đắm, cốt khí lại cứng cỏi, con người cũng thanh thoát xinh đẹp. Anh vừa muốn nhắm mắt ngủ, kỳ nghỉ kết hôn của anh chỉ có ba ngày, ngày mai còn phải đến đơn vị làm việc, vừa nhắm mắt lại liền bị cô gái bên cạnh ôm lấy, cơn buồn ngủ bay biến không còn một chút.
Lục Ngọc chỉ cảm thấy mình ngủ rất ngon, trong mơ còn ôm ai đó, đợi khi thức dậy chỉ còn một mình cô. Chăn bên cạnh còn ấm, cô nhìn môi trường xung quanh mới biết mình đã không còn ở nhà nữa, lập tức tỉnh táo lại. Cô mặc xong quần áo, trong sân trống không bóng người, trời vừa mới hửng sáng, cô đi rửa mặt đơn giản, dùng nước giếng mát lạnh khiến cô tỉnh táo hơn hẳn. Trong nhà họ Phó này, cô cũng chỉ thân với Phó Cầm Duy, nhưng nhìn mấy cái, lại không thấy bóng dáng của anh đâu.
Giọng nói của Tiêu Thái Liên từ phía sau truyền tới: “Thằng tư đi làm rồi.” Anh phải đến cung tiêu xã trong đại đội, hơn mười dặm đường, trời còn chưa sáng đã phải đi rồi. “Vâng.” Giọng nói của Lục Ngọc hơi rầu rĩ.
Tiêu Thái Liên vẫn luôn chưa nói chuyện với Lục Ngọc. Họ có thể trở thành mẹ chồng nàng dâu chính là do âm lệch dương sai, nếu không phải Lục Ngọc lanh lợi, bà ta vốn muốn đổi người.