Hôm qua mẹ chồng ra mặt, vốn tưởng nhất định có thể lấy được ba trăm tệ, ai ngờ ngay cả mẹ chồng cũng không làm gì được, đúng là cứng đầu rồi.
Thấy Lục Ngọc còn có thể được Tiêu Thái Liên bảo vệ, miệng lưỡi càng thêm suồng sã: "Hơn nữa, một bàn tay vỗ không nên tiếng, vì sao Lâm Mạnh không tìm người khác, cứ nhất định phải tìm cô?"
Lục Ngọc nói: "Bác đưa mặt tới, xem một bàn tay của tôi có thể vỗ nên tiếng không. Lâm Mạnh đã nói ngay trước mặt cha tôi và tôi, anh ta tới gây sự với tôi là do các người sai khiến, tôi không đi tìm các người đã tận hết tình nghĩa rồi. Bác còn giảo biện, thật sự cho rằng tôi là cục bột dễ nhào sao?"
Người xung quanh nghe được tin tức lớn này, đã sớm quên mất Lâm Mạnh, đều đang nhỏ giọng bàn tán về chuyện của Lục Ngọc và Lục Kiều.
Bác trai Lục giận dữ quở trách bác gái Lục: "Đủ rồi."
Ông ta đã sắp tức c.h.ế.t rồi, họ lén lút tự chủ trương đẩy hôn sự cho Lục Ngọc, con gái nhà mình vẫn còn độc thân, kết quả còn chưa cưới được Lục Ngọc, bây giờ lại châm chọc lẫn nhau.
Mỗi lần bác trai Lục nhìn thấy Lục Kiều đều tức đến đau gan.
Càng tức Lục Ngọc thế mà lại phủi bỏ khỏi chuyện này, khiến tất cả mọi người chê cười nhà ông ta.
Bác trai Lục là người có uy quyền trong nhà, một tiếng của ông ta khiến người xung quanh không dám nói nữa.
Ông ta còn chưa dứt lời, rõ ràng là nói với bác gái Lục, trên thực tế cũng là nói cho Lục Ngọc nghe: "Không hề giống phụ nữ chút nào, chỉ biết nói những lời không ra hồn đó, cái thứ gây chuyện."
Lời này của bác trai Lục không thể nói là không nặng.
Dân làng đều là những kẻ khôn lỏi, dĩ nhiên có thể nghe ra ý tứ "giết gà dọa khỉ" này của ông ta. Bị trưởng bối nam quở trách như vậy, còn không phải là nhắm vào cô sao. Lục Ngọc không âm thầm chịu đựng giống như những người khác.
Cô hiểu rõ lại giả vờ hồ đồ nói: “Bác gái, nếu tôi là bác, ngượng cũng ngượng c.h.ế.t rồi.”
Bác trai Lục cứng họng, tức giận trừng cô.
Thấy tình hình sắp biến thành cãi vã, trưởng thôn bị người gọi đến giảng hòa, huyệt thái dương giật giật mấy cái, lên tiếng: “Còn túm tụm ở đây làm gì?”
Một người tốt chuyện vừa mới kể lại sự tình cho trưởng thôn.
Trưởng thôn nghiêm giọng nói: “Chuyện này có liên quan gì tới Lục Ngọc? Cậu ta bị nghi chặn đường cướp giật, những hũ sữa bột đó từ đâu ra? Đừng có suốt ngày chuyện gì cũng đổ lên đầu người khác.”
Nghe trưởng thôn lên tiếng, những người xung quanh cũng không dám nói thêm lời nào.
Nhà họ Lục Kiều muốn rời đi, nhưng Tiêu Thái Liên đâu dễ dàng cho phép.
Con trai út của bà ta khó khăn lắm mới cưới được vợ, giờ đây con trai vắng mặt, vợ lại bị người ta ức hiếp, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì biết tính sao?
Tiêu Thái Liên vốn không phải người dễ bắt nạt, bà ta nói: “ Tôi nói này, nhà họ Lục các người, ngày nào cũng hóng chuyện, chuyện trong thôn chưa đủ cho các người bàn tán sao? Chỉ cần nói người khác là xong chuyện sao?”
Tiêu Thái Liên có tới bốn người con trai, cho dù Phó Cầm Duy vắng mặt, vẫn còn ba người con trai khác. Họ đứng cạnh Tiêu Thái Liên, toát ra một loại áp lực vô hình với người ngoài.
Bác trai Lục cau mày nói: “Chị có ý gì?”
Chị ba Phó lên tiếng: “Xin lỗi Lục Ngọc đi.”
Người nông thôn vốn coi trọng thể diện, bảo người ta xin lỗi còn khiến họ khó chịu hơn cả việc bị đánh một cái tát.
Bác trai Lục không thể thốt ra lời xin lỗi.
Nhưng nếu không nói, nhà họ Phó cũng không cho họ đi.
Cuối cùng, bác trai Lục tức giận trừng mắt nhìn bác gái Lục: “Đều là do bà chọc ra họa.”
Bác gái Lục ngây người, nhìn thấy con gái và chồng đều không đoái hoài gì đến mình, đám người trong thôn còn ra sức phụ họa.
Mặt bà ta đỏ bừng, như thể có người đang chà xát mặt mũi của bà ta trên mặt đất, mãi một lúc lâu mới miễn cưỡng nói: “Xin lỗi.”
Nhưng nét mặt bà ta vẫn lộ rõ vẻ không phục.
Chị ba Phó thấy vậy liền nổi giận, nói: “Không nghe rõ, nói to lên một chút.”
Bác trai Lục bên cạnh cảnh cáo: “Các người đừng có quá đáng!”
Lục Ngọc lên tiếng: “Là bác gái tung tin đồn thất thiệt, đổ nước bẩn lên tôi trước, còn khiêu khích Lâm Mạnh tới quấy rối tôi. Chẳng phải mấy người nói cảnh sát là do tôi gọi tới sao, vậy thì tiện thể tôi nói luôn chuyện này với cảnh sát.”